Blog Radio 41: Trái tim sen trắng

Trái tim sen trắng

Trái tim sen trắng

Email của bạn Hoàng Hường:  Tôi thường viết những câu chuyện tình yêu buồn, lãng mạn, có sự chia ly dài dằng dặc… và những nỗi nhớ cồn cào không bao giờ bình yên. Tôi chưa bao giờ dám cầm bút viết về tình yêu của mình. Đơn giản là nó hoàn toàn không có những chất kịch như thế…

Tôi vẫn thường nghĩ rằng khi người ta yêu nhau rồi, mọi khó khăn có thể vượt qua. Vì thế mà nhân vật của tôi toàn là những người nặng lòng, yêu da diết, không bao giờ biết mệt mỏi. Nhưng tình yêu của tôi lại hoàn toàn khác. Chưa bao giờ tôi có được cảm giác mình đang được yêu da diết cả…

Các nhân vật của tôi, tan rồi lại hợp…

Còn tôi thì vừa buông tay để tình yêu đầu tiên của mình chìm vào dĩ vãng!

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!

  • Trái tim sen trắng

Tình yêu của tôi như những nụ sen trắng mà anh đã từng tặng tôi,

chưa kịp nở đã vội tàn….

(Blog Radio) – Tôi gặp anh lần đầu tiên trong một tình huống buồn cười. Anh được một người bạn của tôi giới thiệu cho một người bạn khác, tôi đi theo nhóm đó chỉ để cô bạn kia không ngại ngùng. Sau này, tôi lấy lí do trí nhớ của mình tồi tệ để không nhắc tới cảm xúc đầu tiên ấy nữa. Nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nguyên cảm giác ấy…

Tôi chưa từng bao giờ nghe tim mình đánh thịch một cái khi nhìn thấy một người con trai nào như vậy. Sau 23 năm tồn tại, tôi gặp được một người khiến tôi quan tâm…

Nhưng tôi biết được rằng anh đã có bạn gái.

Và thế là tôi để cảm xúc của mình trôi dần vào lãng quên…

***

Nói thế nào nhỉ? Khi ngồi đây, lần từng sợi bòng bong tơ vò trong hồn mình, tôi lại thấy muốn khóc khi nhớ là mình đã trong sáng và vô tư biết bao nhiêu trước khi đi chơi với anh. Mặc dù suốt ngày tôi mở miệng than thở rằng tại sao tôi chưa có người yêu khi mà tôi đang ở cái tuổi phải lấy chồng rồi. Tôi đã bỏ qua tình yêu thơ ngây thời cấp ba, bỏ qua luôn tình yêu không tính toán hồi đại học… Tôi sẽ còn bỏ qua những gì nữa? Tôi ra trường, công việc không hề như tôi mong muốn. Tôi đã muốn từ bỏ tất cả để trở về nhà. Rồi tôi cũng vượt qua…Tôi dành thời gian để học thêm một khóa đào tạo nghề nữa, nhấn chìm cảm giác thua kém bạn bè vào tận đáy tim để sống vui vẻ, cố quên đi rằng mình sắp già … Ừ, nếu như tôi không đi học thì có lẽ giờ tôi đã khác.

Một tình yêu đơn phương thôi cũng được! Tôi đã nghĩ vu vơ như thế khi đọc lại những câu chuyện tình yêu của mình. Nhưng yêu mà không được yêu sẽ rất khổ sở, giống như tôi bây giờ …

Tôi đã biết mình không được yêu như những cô gái đang yêu khác… Trái tim tôi đã khóc biết bao nhiêu…

***

Tôi là một con bé rõ là ngốc ngếch và đáng thương. Bao nhiêu lời cảnh báo xuất hiện trước lúc anh bắt đầu cưa cẩm mà tôi bỏ ngoài tai, mở lòng để đón nhận những quan tâm ấy. Tôi biết anh mới chia tay bạn gái, tôi biết anh theo đuổi tôi chỉ vì một chút cô đơn và tự tôn trong anh… Biết thế mà tôi vẫn để mình lạc vào cõi mông lung đó, lạc rồi thì không thể tìm nổi lối ra…

Nhận lời yêu anh sau hai tháng quen biết, người bạn thân của tôi gần như không nói được gì.

Bởi vì tôi đã chờ quá lâu để bắt đầu một tình yêu…

Bởi vì tôi muốn trải qua cảm giác rất con người này, dù chỉ trong những phút ngắn ngủi…

Và bởi vì tôi không nghĩ mình tồi tệ đến nỗi anh không thể yêu được…

Nhưng tôi đã nhầm…

Anh thường bảo tôi có những nguyên tắc khô cứng không chịu nổi. Có lẽ tại tôi học Luật, và cũng bởi lẽ tôi được giáo dục như thế ngay từ bé…

Anh bảo người ta yêu nhau thì phải hòa hợp cả về tinh thần lẫn thể xác. Còn tôi thì lại lờ chuyện đó đi, dựa trên những nguyên tắc bất di bất dịch của mình.

Và vì thế, anh chán nản, bỏ dở việc tìm hiểu tâm hồn tôi, bỏ dở những dự định khám phá tính cách của tôi… Anh bảo anh thấy đủ rồi. Tôi là người nghĩ và làm những điều tốt nhất cho mình, mặc cho người yêu ra sao thì ra. Tôi thì thế, trong khi có biết bao nhiêu cô gái sẵn lòng dành ” tình yêu bằng cả trái tim” cho anh.

Ừ, tôi là thế đấy.

***
Tôi không biết yêu bằng cả trái tim là như thế nào, nhưng tôi biết tôi yêu anh như thể yêu cuộc sống của tôi. Tôi không chọn lựa, tôi cũng không so sánh. Tôi yêu là yêu…

Tình yêu đến với tôi tự nhiên như cảm xúc đầu tiên tôi dành cho anh.

Nhưng có người không hiểu, hoàn toàn không hiểu… Tôi đã cố gắng biết bao nhiêu để ” lắp ghép” hình ảnh của anh với người con trai trong mơ của tôi. Cố gắng bằng

cả trái tim khi mà lý trí nói rằng anh vẫn chưa thật lòng đâu… Chưa bao giờ đâu…

Tình yêu của tôi ra đi nhẹ nhàng vào những ngày mưa bão tháng 8. Tôi không dám gặp anh để nói lời cuối cùng. Ừ, im lặng có lẽ là thứ ngôn ngữ chung cuối cùng chúng tôi nói với nhau.

Mưa dầm dề hết ngày này qua ngày khác.

Tôi gặm nhấm nỗi cô đơn một mình.

Tôi tự ngạo tôi bằng nụ cười.

Nếu đơn giản như thế, chắc gì đã là yêu?

Tôi không khóc đâu… Vì trời đã khóc thay tôi rồi!

***

Tôi nghĩ tới hai tháng nữa, có lẽ tôi có thể gặp lại anh, đơn giản như thể giữa chúng tôi chưa có gì với nhau ngoài tình bạn hết.

Bốn tháng nữa tôi có thể là vô tư như trước chăng?

Cuộc sống chỉ là những quyển sách tiếng anh, những cuốn Luật dày cộp và những câu chuyện tình lãng mạn…

Sẽ lại là những tháng ngày rong chơi với những người bạn thân.

Sẽ lại cười bằng cả trái tim….

***

Những nụ sen trắng mượt mà, thơm ngan ngát

Không kịp nở đã héo úa

Giống như trái tim tôi….

11.20 am. 10/08/2008

Blog Radio thực hiện theo truyện ngắn của Tiêu Hà gửi từ email Hoàng Hường – hoahong041

Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn