Email của bạn đọc Lê Thanh Tùng – tunggp@gmail.com: Mình xin tự giới thiệu, mình là Tùng, một trong những độc giả của trang BlogViet. Đây thực sự không chỉ là một chuyên mục của tờ báo điện tử, đây còn là một diễn đàn mở, nơi mọi người đến từ nhiều nơi khác nhau, nhưng có cùng một sở thích blogging được cùng chia sẻ với nhau những bài viết, những dòng tâm sự và cả những câu truyện của mình. Cũng giống như biết bao blogger Việt khác, mình cũng có một đứa con tinh thần yêu quý là Greenpine.
Hôm nay, mình viết email này muốn gửi tới bạn đọc Blog Radio bài viết mới nhất của mình cho Greenpine, một câu chuyện ngắn đầu tay mà mình mới viết. Câu chuyện kể về một cuộc đấu tranh cả về tâm lý và tình cảm của một nữ sinh vừa mới rời khỏi ghế trường phổ thông. Cô rất muốn được tự mình bước đi và vươn tới ước mơ lớn nhất trong cuộc đời mình, nhưng ước mơ ấy đã vấp phải một trở ngại lớn từ phía gia đình khi ép buộc cô phải theo đuổi ngành nghề mà mình không hề mong muốn. Sau những chuỗi dài diễn biến tâm lý, cuối cùng cô cũng đưa ra được một quyết định, một quyết định theo như lý trí và cả trái tim mình mách bảo, dù rằng cô sẽ phải trả giá vì quyết định đó. Nhưng trên hết, cô đã dám sống, dám mơ ước và làm tất cả vì ước mơ.
Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!
- Cuối đường chân trời
(Truyện ngắn của Greenpine)
(Blog Radio) – Bóng chiều dần buông trên những tán cây, những ngọn cỏ, trong từng nếp nhà lưa thưa và trước mũi những con thuyền độc mộc. Những cơn gió nhẹ mang hơi mát từ ngoài bãi sông tựa như một chiếc quạt khổng lồ xua tan đi cái nóng nực, ngột ngạt của những ngày mùa hạ. Xa xa, từ phía chân cầu, từng đoàn người đang hối hả đạp xe qua cầu, trở về nhà sau một ngày làm việc, buôn bán bận rộn. Trên gương mặt họ lộ rõ nét mệt mỏi vốn có, tuy nhiên, cái mệt mỏi có phần chùng xuống, nhường chỗ cho một niềm vui nho nhỏ. Niềm vui được trở về với những thành viên thân yêu trong gia đình. Nhưng với một cái bóng lặng lẽ đứng trên thành cầu đã lâu, lúc này đây, cái niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy lại là một nỗi thất vọng vô bờ bến, một nỗi đau không lời.
Kết thúc năm học với danh hiệu học sinh Giỏi xuất sắc, giải Nhì Văn quốc gia, giải Ba Tài năng trẻ Piano thành phố cùng với phần thưởng là một chuyến du lịch Nha Trang cực kỳ hấp dẫn đang chờ đợi nó ở phía trước nếu như nó đạt được tâm nguyện của gia đình, là đỗ vào trường ĐH Y Dược, nối nghiệp lương y của cả gia đình. Ông nó – một vị giáo sư bác sĩ nổi tiếng và đáng kính, nguyên giám đốc một bệnh viện lớn, phó hiệu trưởng trường ĐH đã về hưu. Bố nó, tiến sĩ Y Dược học được đào tạo chuyên tu ở nước ngoài, trưởng khoa ngoại bệnh viện của ông nó và đang có nhiều triển vọng thăng tiến lên chức phó viện trưởng. Và mẹ nó đang là một bác sĩ tâm lý học có uy tín từng được mời lên các phương tiện thông tin đại chúng trong các chuyên mục tư vấn về giáo dục giới tính, hôn nhân và gia đình. Chừng đó thôi cũng đủ hiểu niềm hy vọng, đồng thời cũng là áp lức lớn lao thế nào của cả gia đình đặt lên đôi vai của nó trước kỳ thi quan trọng này. “Nhiệm vụ cũng như sứ mệnh của con, là phải tiếp bước truyền thống của gia đình, điều mà ông bà, cha mẹ đã gìn giữ và phát huy suốt bao năm qua”, bố nó đã nói vậy sau khi trở về từ buổi tổng kết năm học cuối cùng trong đời học sinh của nó. Vậy là chỉ tiêu đã rõ. Với lực học của nó hiện nay, gần như một suất ở giảng đường trường ĐH danh tiếng kia đã nằm trong tay nó. Có lẽ vì thế, phần thưởng chuyến du lịch kia chỉ là một “chiếc vương miện” hoàn hảo, tô điểm cho những thành công mới của gia đình mà thôi.
Nhưng, đằng sau những hào quang ấy lại là cả một sự đè nén, một nỗi niềm tâm sự không sao có thể sẻ chia. Nó chưa bao giờ thích ngành y. Nó đã bị ám ảnh bởi ký ức về một lần cùng bố đến thăm bệnh viện của ông, nơi nó tình cờ được biết một sự thật đau lòng. Đó là khi một mình dạo chơi qua các căn phòng, các khoa trong bệnh viện. Khi đi qua một căn phòng nằm ở cuối dãy hành lang tầng 4, một tiếng nói vọng ra làm thu hút sự chú ý của nó, một đứa trẻ mới lên 7 tuổi.
– Ca này không được anh ạ
– Sao vậy?
– Nhà này nó nghèo rớt mồng tơi, đã chả có xu nào lót tay, lại còn vướng vụ bảo hiểm, em nản quá
– Vậy à, thế bệnh tình ra sao?
– Phải mổ, nhưng tốt hơn cả là ký roẹt một chữ “dược trị”
– Thôi được rồi. Cậu cứ làm cho gọn gàng vào nhé.
– Anh yên tâm, em mà lại.
Mẩu đối thoại ngắn giữa hai người mà nó đã từng coi là những “vị tiên mang lại sự sống cho thế gian”, những người mà ông và bố nó vẫn thường hay dạy bảo, nhưng lại là một dấu hỏi lớn mang nặng trong tâm trí còn quá non nớt của một đứa trẻ. Cho đến khi nó được tin đứa bạn học cùng lớp nó qua đời vì trọng bệnh mà không kịp cứu chữa. Nhà nó quá nghèo nên không đủ tiền thuốc thang, chữa trị. Trớ trêu thay, bạn nó lại được gửi về từ chính cái bệnh viện mà nó đã từng ghé thăm. Một nỗi thất vọng xen lẫn tủi hổ và đau xót dâng tràn trong lòng, nghẹn đắng nơi cổ họng mà không thể nói lên lời. Bạn nó đã chết một cách oan uổng bởi bàn tay của những vị “từ mẫu đó”. Và cũng kể từ đó trở đi, nó căm ghét tất cả những gì liên quan đến nghề y. Nó ghét cả truyền thống gia đình, nó ghét việc phải theo học chính cái ngành này, cái ngành mà cả gia đình đã sắp đặt từ trước, khi nó mới bắt đầu bước chân vào cấp III.
Thời gian cứ thấm thoắt trôi đi. Những năm tháng học dưới mái trường phổ thông đã để lại trong lòng nó rất nhiều những kỷ niệm đẹp. Nó giờ đây đã là một thiếu nữ xinh đẹp, dịu dàng và đáng yêu trong mắt của thầy cô, bạn bè. Và cũng chính từ môi trường học tập này, nó chợt nhận ra mình có một tình yêu vô bờ bến với văn chương. Nó rất thích được ngồi hàng giờ liền trong thư viện trường hoặc thư viện thành phố để thả hồn theo những tác phẩm văn học nổi tiếng, những áng thơ bất hủ. Và nó cũng đã viết nên rất nhiều những “tác phẩm” của riêng nó, những câu chuyện nhỏ, những bài tùy bút về nhiều chủ đề khác nhau trong cuộc sống mà đã khiến những người đọc không khỏi ngạc nhiên và xúc động trước một tài năng trẻ đang ở độ trưởng thành. Tuy vậy, đó lại không phải là điều mà gia đình nó mong muốn. Họ muốn nó phải là bác sĩ, một bác sĩ danh tiếng giống như họ, và cả truyền thống của gia đình nữa. Đã không ít lần nó bị bố mẹ nhắc nhở về chuyện đã quá để tâm đến lĩnh vực mà họ cho rằng “chẳng có tý tương lai xán lạn gì cả”. Mâu thuẫn giữa nó và gia đình trở nên gay gắt hơn khi những ký ức khi xưa vọng về, với những câu nói tựa như những nhát dao xé tim gan và điệu cười của quỷ sứ, cùng với đó là những cái nhìn thờ ơ, thái độ vô cảm với thành tích cực kỳ ấn tượng của nó khi xuất sắc vượt qua nhiều đối thủ để giành giải Nhì Văn quốc gia. Biết bao nỗ lực, cố gắng không ngừng nghỉ để rồi nhiễm tưởng như sẽ có một buổi tối sum họp thật vui vẻ với cả nhà, nhưng rồi tất cả đã vỡ tan như bong bóng xà phòng và cuốn trôi theo những giọt nước mắt mặn đắng trên đôi môi. Đêm hôm ấy, nó đã khóc rất nhiều.
Rồi kỳ thi mà nó không hề mong đợi ấy cũng đã tới. Lại một lần nữa, tất cả chỉ là một sự sắp đặt, và nó là quân tốt trong cái bàn cờ hữu danh vô thực ấy. Mệt mỏi và chán nản, nó bỏ mặc cho người lớn tất cả. Mặc kệ họ muốn làm gì thì làm. Trong suốt quãng thời gian 1 tháng trời ấy, khi các bạn bè đồng trang lứa ngày đêm cặm cụi bên chồng sách vở với những bài tập, những con số… thì nó lại một mình lang thang qua khắp các con phố một cách vô định và điểm dừng chân cuối cùng luôn là bên thành cầu, ngắm nhìn dòng nước đỏ nặng phù sa dần trôi về phía hạ nguồn. Nhiều khi nó tự hỏi, liệu cuộc đời con người ta có giống như dòng nước ấy, cứ lặng lẽ trôi theo một chu kỳ bất định hay không. Liệu có ngày nào dòng nước ấy đổi nguồn, chảy ngược lên thượng lưu hay đổi dòng mở ra một hướng chảy hoàn toàn mới hay không? Có thể điều đó là không thể, hoặc nếu có thì cũng phải mất hàng trăm, thậm chí hàng nghìn năm. Nhưng cuộc đời của con người thì không thể kéo dài như vậy. Và người ta có quyền được tự quyết định số phận của mình lắm chứ!
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ vang lên. Tất cả phòng thi sau một phút im lặng đã trở nên ồn ào hơn. Khuôn mặt ai nấy đều thể hiện rõ rệt nhiều trạng thái cảm xúc khác nhau. Vui có, buồn có, hy vọng có, thất vọng có… nhưng tựu chung lại đều là một cái thở thật dài sau khi kết thúc kỳ thi căng thẳng. Dẫu sao, họ cũng đã làm hết khả năng của mình vì mục tiêu, và mơ ước của họ. Còn nó. Gương mặt lúc này gần như không còn cảm xúc. Cái cười nhàn nhạt, vô cảm khi bố mẹ nó đon đả đón chào ngoài cổng trường. “Chắc họ đang chắc mẩm rằng nên chuẩn bị những gì để cô con gái bé bỏng bước chân vào giảng đường trường Y và nay mai sẽ khoác lên mình màu áo trắng tinh khiết của một vị bác sĩ”, nó nghĩ vậy, “và nếu họ được chứng kiến mình đã làm những gì trong suốt 360 phút thi cử vừa rồi….”
– Con đã hoàn thành xong kỳ thi đúng như ý muốn của bố mẹ. Giờ đây con muốn được ở một mình một lát được không ạ?
– Ừ, cũng được. Có lẽ con cũng cần có nhiều thời gian để thư giãn đầu óc đấy, con gái yêu quý ạ
– Cám ơn bố mẹ rất nhiều.
… Nó đã ngồi lặng ở đó hàng giờ liền. Trong nó lúc này đây là cả một sự trống rỗng ghê sợ.
Nó biết, trở về nhà lúc này và nói lên tất cả sự thật với gia đình là một điều cực kỳ khó khăn, nhất là ở vào thời điểm này đây. Nhưng sẽ thật là hèn nhát, kém cỏi và vô dụng nếu như cố lảng tránh sự thật này, và tệ hơn nữa là bỏ nhà ra đi tới một nơi thật xa. Không. Nó không phải là một con người yếu đuối, nhu nhược. Nó có bản lĩnh, nghị lực, nó có niềm tin và hoài bão. Nó sẽ không bao giờ đầu hàng trước bất kỳ một cơn sóng dữ, trận cuồng phong nào mà cuộc đời mang lại. “Hãy biết đứng dậy sau thất bại đã qua để làm lại từ đầu”. Nó tự nhủ như vậy. Và nó tin mình sẽ làm được.Nó đã làm một việc khó có thể tưởng tượng được khi để giấy trắng toàn bộ 3 môn thi đại họccủa mình. Nhưng nó biết mình đang làm gì. Lúc này đây, nó tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nó thà chấp nhận là một kẻ thất bại trong kỳ thi này để đổi lấy hai chữ mơ ước, còn hơn là một kẻ thắng cuộc để rồi mãi mãi bị cầm tù trong cái lồng danh vọng của gia đình nó. Nó khao khát được sống như chính nó mong muốn, được tự do vươn tới những điều mà nó hằng mơ ước. Trong trái tim non nớt ấy, ấp ủ một hoài bão rất lớn lao, là được trở thành một nhà văn. Một cây bút lớn ở thời đại của nó tiếp nối những thành công mà các bậc tiền nhân đã xây dựng từ bao nhiêu thế hệ qua.
Những tia nắng cuối cùng của một ngày tàn đang dần khuất. Xa xa, ở phía cuối đường chân trời, có một ngôi sao đang dần dần lan tỏa ánh những tia sáng màu xanh đầy sức sống của mình trong suốt màn đêm đen để chờ đợi những tia nắng bình minh, đón chào một ngày mới.
Greenpine.
Hà Nội, tháng 7 năm 2008
- Blog Radio thực hiện theo Blog Greenpine – Thanh Tùng: “I can’t change another person. I let others be who they are and I simply love who I am.”