Blog Radio 115: Ba yêu nhất lúm đồng tiền của mẹ!

Ba yêu mẹ

Ba yêu mẹ

Email của bạn đọc Hoàng Nguyên – NickName Burgan Alena”Tôi Là một sinh viên đang học năm cuối tại Hà Nội, và cũng là một thính giả rất yêu chương trình Blog Radio.Hôm nay về quê, được nghe câu chuyện của ba mẹ mình chợt trong tôi bỗng dâng tràn thật nhiều cảm xúc! Câu chuyện này tôi viết để dành tặng ba mẹ mình…Do dự mãi tôi mới dám quyết định gửi mail này tới chương trình. Nếu như câu chuyện được chương trình chọn để phát trong số tới thì có lẽ đó sẽ là một món quà thật tuyệt gửi tới ba mẹ của tôi và các thính giả của chương trình! “

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!

Blog Radio– “Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa, cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh. Hoa sữa thôi rơi em bên tôi một chiều tan lớp…Đường cổ ngư xưa chầm chầm bước ta về…”…Đâu đó vang lên những giai điệu thật quen thuộc khiến tôi bỗng chạnh lòng. Quê tôi vẫn yên bình như ngày tôi còn bé. Phía triền đê, nơi lũ trẻ con chúng tôi hay chơi đùa, lũy tre già vẫn còn đó. Con đò cũ kỹ của ông Hai vẫn đậu bên sông. Chợt Nghĩ đến chuyện tình của ba mẹ, lòng tôi bỗng lao xao…Ba tôi là bộ đội, ông phải xa nhà từ những tháng ngày miền bắc đang phải gánh chịu những trận bom của Đế Quốc Mỹ. Mẹ tôi là một giáo viên trung học. Nghe ba kể thì ngày xưa bà đẹp lắm, bà là hoa khôi trường sư phạm. Mái tóc dài đen với đôi má lúm đồng tiền đã làm cho bao nhiêu chàng trai phải yêu say đắm, và ba tôi cũng nằm trong số ấy…

Ngày ấy, Ba vẫn là một chàng lính trẻ đang đóng quân ở Nha Trang. Còn Mẹ là một nữ sinh văn khoa năm thứ nhất tại Hà Nội. Họ tình cờ gặp nhau trong một cơn mưa bất chợt. Những câu nói thật trẻ con của cô sinh viên sư phạm, cách ứng xử đầy tinh nghịch của một chàng lính trẻ đã mang họ đến với nhau…xây dựng một mái ấm nhỏ, nơi đầy ắp tiếng nói cười…

Hôm ấy, Ông được phép về thăm nhà, còn bà cũng được nghỉ sau kỳ học đầu tiên. Ông vừa bước chân rời khỏi Ga thì cơn mưa rào ập đến. Ngoài đường người ta nháo nhác trốn mưa. Cơn mưa đầu hạ, Cơn mưa tiễn biệt xuân qua…Con phố bỗng trở nên vắng lặng, xung quanh chỉ còn tiếng mưa rơi ào ạt…

Ông vội chạy trú mưa khi nhìn thấy một mái hiên ven đường. Ông tự nhiên phủi quần áo, đầu tóc mà không hề biết…

“Chú này, chú làm gì thế? Ướt hết người ta rồi còn gì?”

Ông giật mình quay sang phía bên. Là một cô gái kém ông chừng vài tuổi, cô gái có mái tóc dài ngang lưng, hai má lúm đồng tiền, đôi mắt huyền sâu thăm thẳm đang nhìn ông với vẻ đầy trách móc và giận dữ:

“Nhìn cái gì mà nhìn, chú làm người ta ướt hết rồi mà còn nhìn thế à?”

Thoáng chút giật mình vì bị cắt đôi dòng suy nghĩ Ông vội vàng thanh minh:

Tôi…Tôi xin lỗi, tại mưa quá, tôi không để ý là có cô đang đứng đây? – Ông nói trong lúng túng…

Ông đứng lặng nhìn cô gái trân trân. khiến cô gái ngượng ngùng đỏ mặt…rồi vờ quay sang hướng khác…..

Mưa cứ rơi mặc kệ cho hai kẻ trú mưa đang co ro vì lạnh. Nhìn cô gái xoa xoa đôi bàn tay, Ông biết cô đang lạnh.Vội mở ba lô lấy một chiếc áo bộ đội tiến đến khoác lên người cô gái “Cái này coi như để tôi xin lỗi cô chuyện vừa rồi nhé!”

“… Cảm ơn! Nhưng không cần đâu, tôi không lạnh”…

Ông quay sang phía cô gái: “Tay cô đang run lên kia kìa…” Cô gái quay mặt sang hướng khác, vờ như không nghe thấy ông nói gì…

Bị thấm lạnh bởi những giọt mưa cuối xuân khiến người cô gái run lên…Lúc ấy, ông lặng lẽ khoác chiếc áo lên người cô …Hai người cứ im lặng trong mưa…không ai nói với ai câu gì nữa. Bên ngoài tiếng gió vẫn ào ạt, đôi khi ném thêm những giọt mưa về phía họ…

Đã một thời gian dài Ông chưa về thăm quê, mọi thứ cũng đã thay đổi khá nhiều. Ông thích đi lang thang trên cánh đồng lúa quê mình, ông thích thả hồn vào trong mùi vị của quê hương . Nơi đây ông tìm thấy sự yên bình, chẳng đâu mùi của bom đạn nữa. Nhìn vào chiếc áo mình đang mặc bỗng nhiên lòng Ông xao xuyến, ông nhớ nụ cười hiền hậu của cô gái hôm nào, nhớ đôi má lúm đồng tiền chiều mưa ấy. Và ông thấy mình thật ngốc, không biết hỏi địa chỉ của cô, ông chẳng biết cô ở đâu? giữa biển lúa vàng thơm ngát hương quê, hình ảnh cô gái sao cứ quẩn quanh trong ông. Ông đang mơ, ông đang bị lạc giữa muôn ngàn suy nghĩ. Tiếng sáo diều nơi đâu bỗng cất lên..nhẹ nhàng phá tan đi sự cô liêu..phải chăng nơi ấy có cô…?

Ánh nắng hè từ khe cửa sổ làm ông tỉnh giấc, hè về trời cũng sớm nắng hơn. Chưa đầy sáu giờ sáng mà ông đã thấy những âm thanh quen thuộc ngoài đồng.Thứ âm thanh mà dường như chỉ quê ông mới có. Những chú chim đang nô đùa, nhảy nhót trên những tán cây, chúng hát vang như những nghệ sĩ tài ba.

Hôm nay, ông làm phù rể trong đám cưới cậu bạn thân. Một sự tình cờ lần thứ hai trong cuộc đời , số phận đã cho ông may mắn gặp cô một lần nữa… Cô cũng là phù dâu trong đám cưới ấy…Họ nhìn nhau đầy ngạc nhiên, cả hai người đứng lặng. và khuôn mặt cô gái bỗng đỏ hồng khi ông tiến đến:

“Đền áo cho tôi đây?”

Sao… sao…lại là anh …?

“Vậy sao lại là cô…?”

“Cô ấy là bạn tôi…!..

“Và cậu ấy cũng là bạn tôi…!”

… “ Anh…anh….

…“Sao nào? Tôi còn chưa bắt đền cô vì đã làm mực bẩn hết áo của tôi đấy!….

…“Ai làm chứ…tự anh làm lọ mực rơi vào thì có…liên quan gì tới tôi…”

Giữa lúc ấy giọng nói từ trong nhà vọng ra:

“ Hai đứa vào trong nhà làm lễ đi, đến giờ rồi…”

Cô dâu và chú rể đều vội vàng đi vào phía trong nhà, bên ngoài sân tiếng nói cười vẫn rộn rã. Không thiếu những ánh mắt lén nhìn nha

Bốn tuần phép ngắn ngủi cũng qua đi, ông phải trở về đơn vị, về vùng biển đầy nắng gió. Mặt nước phía xa xa lấp lánh bởi những ánh nắng vàng, tiếng sóng nhẹ nhàng thì thầm bên bờ cát tạo nên một bản tình ca. Biển Nha Trang trong mắt ông bỗng đẹp quá, nó được tô viền lung linh bởi những ánh pha lê. Ông khẽ mỉm cười mỗi khi nghĩ đến Hà Nội thân yêu, nơi có những cơn mưa bất chợt…Nơi của những con phố nồng nàn hương hoa sữa. Nơi ấy có một người yêu thương đang chờ đợi…Lâu lắm rồi hai cha con mới có dịp ngồi nói chuyện, Ba kể chuyện thời trẻ cho tôi nghe…Tiếng mẹ vọng từ bên phòng trong:“Hôm ấy là do ông lúng túng , hay là cố tình ngã mà cầm tay tôi đấy hả?” – Tiếng ông trả lời:

“Bà cứ làm như ai cũng thích bà ấy, là do tôi bị vấp vào chân ghế thôi”

Ba nói xong rồi mỉm cười… Ánh mắt ông vẫn ánh lên một niềm hạnh phúc

Trăng rằm soi sáng vườn cây trước nhà. Gió nhè nhẹ vờn từng chiếc lá, hai quả xoài trĩu xuống đung đưa như đôi tình nhân đang bên nhau thật hạnh phúc. Đã rất lâu rồi tôi mới thấy lòng mình được thoải mái đến thế?

Tôi khẽ mỉm cười khi nghĩ đến câu nói của ba: ” Ba yêu nhất lúm đồng tiền của mẹ”

…Ba tôi thường xuyên phải đi công tác xa nhà, mẹ vất vả chăm lo cho ba chị em. Dường như hình ảnh mẹ đã ăn sâu vào trong tiềm thức của tôi, Chẳng có một công lao nào, chẳng có một người mẹ nào sánh được với mẹ của tôi.

Ngày bé một lần bị ốm phải vào bệnh viện, mẹ vất vả chở tôi bằng xe đạp suốt hơn hai mươi cây số. Đường quê khó đi, nhiều đồi dốc, cứ đi được một đoạn mẹ lại quay lại hỏi tôi

“Còn đau nhiều không con? Con ơi! Cố gắng lên, sắp đến bệnh viện rồi…”

Gặp mỗi một con dốc, mẹ lại xuống dắt xe nhưng vẫn để tôi ngồi trên đó.Trán mẹ ướt đẫm mồ hôi,những giọt nước mắt chảy dài trên hai gò má. …Tôi thấy thương mẹ, thương mẹ hơn bao giờ hết.

Đã có lần tôi thầm nghĩ:

“ Giá mà sau này mình tìm được một người phụ nữ giống mẹ…”

Và số phận sắp đặt chăng? Tôi quen em cũng vào một ngày hè như thế? Một cô bé có mái tóc dài ngang lưng, đôi mắt hiền hậu, và giống mẹ nhất là hai má lúm đồng tiền thật duyên dáng. Ngay lần đầu tiên gặp, tôi đã biết tôi yêu em. Yêu đôi “má lúm đồng tiền” dễ thương ấy!

Tôi khẽ mỉm cười khi nghĩ đến câu nói của ba: “Ba yêu nhất lúm đồng tiền của mẹ…”

Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn