Blog Radio 116: Tình nhân lặng lẽ

Tình nhân lặng lẽ

Tình nhân lặng lẽ

Mình vẫn thường xuyên theo dõi chương trình, và thấy đây là nơi rất hay để mỗi người cùng cảm nhận và chia sẻ những cảm xúc từ mọi góc nhìn trong cuộc sống, cũng như trong tâm hồn của nhau.

Có một câu chuyện mình viết cũng lâu rồi nhưng chưa cho ai đọc, vì câu chuyện này nói về tình cảm rất thật của mình giành cho 1 người. Nhưng, chuyện tụi mình đến với nhau là không thể. Mình muốn gửi câu chuyện này cho người ấy, vì nó là tất cả những gì mình muốn nói với người ấy. Khi mình biết, người ấy cũng hay nghe chương trình này nên mình muốn thông qua chương trình hy vọng sẽ được đăng tải để đến được với người ấy và với những ai đang có một tình yêu không trọn vẹn.

Rất cảm ơn chương trình!

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!


Blog Radio – Ông lặng lẽ thắp từng nén nhang cho từng người đồng đội đã cùng ông năm xưa lăn lộn nơi chiến trường cùng với những giọt nước mắt. Họ đã ra đi khi vẫn còn quá trẻ. Ngày đó tiểu đoàn của ông khi đang đi trên con đường hành quân vào Nam (hồi đó ông là tiểu đoàn trưởng) bị phục kích. Họ đã chiến đấu kiên cường, quyết liệt. Nhưng cuối cùng chỉ còn một mình ông sống sót. Cho đến tận bây giờ ông vẫn cho rằng họ chết là để bảo toàn mạng sống cho ông. Ngày đó ông tròn hai mươi tuổi.

…Phải chứng kiến cảnh đất nước bị xâm chiếm, tình yêu Tổ Quốc trỗi dậy, đè nặng lên trái tim, lên đôi vai của chàng trai hai mươi tuổi. Thôi thúc anh tạm gác việc học hành để tham gia chiến đấu ở chiến trường miền Nam .

Ngày đưa anh đi, mẹ anh ngồi bên bậc cửa mắt đìu hiu nhìn ra xa. Bà không khóc cũng không khuyên dăn con điều gì. Dường như trong lòng người mẹ ấy đã chuẩn bị cho sự không trở về của đứa con trai độc nhất của mình. Bà là người của xứ khác lưu lạc đến nơi này trong một cuộc chạy loạn. Chồng bà đã hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Bà ở vậy chắt chiu nuôi đứa con vừa tròn ba tháng tuổi, cho đến ngày đứa bé ấy trở thành một chàng khỏe mạnh, cường tráng.

Anh không dám nói câu từ biệt mẹ, cũng không dám đến ôm mẹ một lần. Vì anh sợ mẹ sẽ không cầm lòng được và anh cũng thế. Anh chỉ biết nhìn sâu trong đôi mắt mẹ, vào dáng người còm cõi héo gầy vì những năm tháng cần lao. Anh thương mẹ nhưng anh phải đi.

Vậy là cuối cùng những giây phút luyến lưu của tình thân, những giây phút quặn thắt của một tình yêu không dám nói đã qua đi. Anh – vững chãi ngồi trên con thuyền kiên định. Mắt nhìn thẳng, trong lòng sục sôi một tinh thần quyết chiến.

Ông ra khỏi nghĩa trang không quên ngoái đầu nhìn lại một lần nữa. Thấm thoắt đã bao nhiêu năm rồi. Bao nhiêu mùa thương binh liệt sỹ. Bao nhiêu lần ông ra đây thắp từng nén nhang cho từng người đồng đội và cũng là thắp nén nhang cho một phần cuộc đời ông.

Sau bao nhiêu năm đất có biết bao cái tên hữu và vô danh phải gửi lại phần thân xác của mình nơi chiến trường, bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu chia ly… cuối cùng cũng đến ngày miền Nam được giải phóng, đất nước hoàn toàn độc lập. Anh trở về. Trở về trong niềm vui khôn xiết, trở về để được xà vào lòng mẹ, trở về để nói với người con gái làng bên những lời anh “chốt cửa, cài then” trong lòng. Anh hồ hởi và hân hoan trong niềm vui tưởng chừng như có thể nhấn chìm cả ngôi làng có cưu mang mẹ con anh, nuôi dưỡng anh ngần ấy năm trời.

Người ta vẫn nói bên cạnh nụ cười là những giọt nước mắt. Anh chưa bao giờ khóc, kể cả ngày anh dứt áo ra đi, không từ biệt mẹ mà không biết có còn quay trở về.

Bà mẹ già tiễn đứa con mình đi trong khô khốc tâm can, và càng héo gầy hơn theo từng ngày ngóng đợi tin con để rồi tự chôn mình trong tê liệt vì nỗi đau khi biết tin con không về nữa.

Anh đứng bên mộ bà. Quỳ xuống và ôm chặt ngôi mộ vào lòng như muốn bóp tất cả vụn thành không khí để đến gần bên mẹ, khóc tức tưởi. Giọt nước mắt và tiếng kêu gào của người đàn ông làm gió thổi mạnh hơn, dập nát quá khứ, dập nát hiện tại, làm một vùng bầu trời ướt át trong niềm thương cảm.

Cô yêu anh. Người con trai đầu tiên đến làm cho trái tim cô muốn nghẹn lại, co thắt, giằng giật bởi những nỗi nhớ triền miên, heo hắt. Lời anh nói như xé toạc trái tim cô bé vừa tròn mười tám tuổi. Mười tám tuổi cô biết yêu. Biết thế nào là héo mòn vì tình yêu, vì nỗi nhớ. Anh và cô quen biết nhau vào mùa hoa sim nở tràn lan trên những quả đồi. Cô thường nói với anh rằng cô yêu màu sim tím. Anh chỉ cười và nói:”Màu sim tím là màu của nỗi buồn, của đợi chờ, của cô đơn…”. Cô bướng bỉnh ngúng nguẩy :” Kệ, em cứ thích.”.

Ngày mai anh đi rồi cô muốn chạy đến, muốn vỡ òa, muốn trộn trái tim mình vào trái tim anh, muốn anh nói một lời, dù chỉ một lời thôi, để cô có thể dựa vào đó như một sự cứu rỗi, lấy đó như một mục đích để tồn tại. Đem đó trăng rất sáng, không phải ngày rằm mà trăng sáng và đẹp đến lạ kì. Hòa trong nốt nhạc của những nghệ sỹ côn trùng, những đám mây trắng lững lờ trôi lạc hướng, những cành lá, ngọn cỏ dần dần được ôm ấp bởi những hạt sương đêm… là tiếng hai trái tim đập cùng một nhịp. Họ im lặng nhìn nhau. Khoảng cách không xa. Trái tim anh như muốn nói: “Hãy đợi anh, nhất định anh sẽ về và anh sẽ cưới em”. Trái tim cô gái thổn thức đợi chờ và hy vọng: “Hãy nói với em đi. Hãy nói anh sẽ về và anh sẽ…. anh sẽ….”

– Lớn thêm chút nữa, nếu thấy anh nào được thì…. Dù sao anh cũng chúc phúc cho em….

Anh cất tiếng không một chút nặng nề.

Giọt nước mắt rớt xuống chia đôi đường tình thầm kín của một cô nàng yêu màu tím hoa sim với một anh chàng chưa bao giờ khóc. Chưa từng nói lời yêu. Mà cũng chẳng cần phải nói. Vì tình yêu có ngôn ngữ riêng của nó đâu cần phải nói ra. Nhưng nó đã vỡ. Tâm hồn của một cô bé trong sáng, thơ ngây, tinh khiết như một giọt sương sớm nay thấm đẫm trong màu nước mắt. Cô quằn quại đớn đau trên suốt chặng đường về. Cô lầm lũi trong đêm tối với những tan nát. Mắt cô không còn nhìn thấy đường, vấp ngã đau quá nhưng đã là gì so với nỗi đau cô phải chịu. Nhưng rồi, gạt nước mắt, cô sẽ chờ. Dù ngày sau có thế nào cô vẫn sẽ chờ. Sự chờ đợi của người phụ nữ đang yêu mãnh liệt và dai dẳng lắm. Tình yêu ngày càng lớn theo từng ngày cô trưởng thành. Cô vẫn yêu đời, vẫn mơ mộng và vẫn thích màu tím hoa sim.

Anh là người đàn ông cô đã trao tất cả những gì là tinh khôi và nguyên sơ nhất của một người thiếu nữ. Cho đến ngày cô biết tin người mẹ già ấy nhận được giấy báo tử của con trai mình. Thế là sự đợi chờ trong cô chết. Tình yêu chết và cô cũng chết. Bao nhiêu trai làng đến hỏi, nhưng cô chẳng mảy may rung động. Một người chết rồi thì còn biết rung động là gì nữa. Nhưng ngay sau ngày thống nhất đất nước, cô đi lấy chồng. Mẹ cô đã quỳ xuống cầu xin, thậm chí còn dọa từ mặt cô rồi tự sát nếu cô không đồng ý cuộc hôn nhân ấy. Thế là cô chết thêm lần nữa. Ngày cô lên xe hoa, tiếng pháo nổ rền vang, đủ loại những cánh hoa được rắc trên con đường làng tiễn đưa hai người đã chết.

Anh đứng từ xa nhìn cô trong bộ đồ cưới. Cô vẫn như ngày xưa. Vẫn mái tóc dài, đen mượt mà anh chỉ dám nhìn lén từ sau chưa một lần chạm tới. Đôi môi đỏ, căng mọng như trái dâu tây anh hái trộm rồi đem cho cô vào mỗi buổi chiều. Nhưng đôi mắt cô buồn hơn, ảm đạm hơn. Đã bao lần đôi mắt kia thấm đẫm những giọt lệ vì anh? Và đã bao lần hướng về phía trời Nam ngóng tin anh trong nỗi nhớ và nỗi đau quặn thắt? Anh đứng chôn chân ở đó. Cũng tại anh thôi, nếu ngày xưa… Nhưng… chiến tranh mà, cái sông và cái chết cách nhau có một sợi chỉ. Anh bỏ đi. Vì ở nơi này chẳng còn gì níu giữ anh lại nữa.

Anh lên Hà Nội học để thực hiện tiếp ước mơ làm thầy. Sau này anh ở lại đó và lập gia đình. Người anh lấy chỉ đơn thuần là người làm cho anh cảm thấy như được gần mẹ hơn. Trong những năm tháng xa quê anh vẫn thầm giữ liên lạc với những ngừơi bạn trong làng. Từ đó anh được biết cô vẫn đang sống yên ổn với người chồng làm bác sỹ. Vợ chồng cô chuyển lên Hà Nội ở sau anh vài năm. Rồi anh cũng lân la tìm được nhà. Ngôi nhà hai tầng nằm trên con đường có những hàng cây mimoza và xà cừ xen lẫn. Từ bên kia đường nhìn lên sẽ thấy một chiếc cửa sổ có rèm bên trong. Ở bên ngoài lan can có rất nhiều loài hoa thân mềm rủ xuống với đủ màu sắc nhưng không có màu tím.

Ông đứng đó. Với biết bao thay đổi, biết bao thăng trầm của đất nước, của thành phố, của cuộc đời, nhưng ông vẫn không hề thay đổi. Ông đứng đó và chứng kiến sự trưởng thành của những hàng cây mimoza, cây xà cừ, chứng kiến sự đổi thay từng ngày của ngôi nhà đã quá đỗi quen thuộc với bóng một người đàn ông đứng ở bên kia đường nhìn sang với ánh mắt ngút ngàn lửa nhớ và lửa yêu. Nếu có lúc nào đó bị phát hiện, ông lại giả vờ như ngừơi tản bộ và cứ cặm cụi đi, đầu không ngoảnh lại.

Tình yêu không hề có tuổi tác và cũng không phân biệt tuổi tác. Khi nó đến thì tình yêu của một ông già cũng không kém phần mãnh liệt và cháy bỏng như khi tình yêu đến với một chàng trai. Hơn nữa đây lại là mối tình đã đi cùng ông đến nửa đời người. Đối với ông, chỉ cần vào mỗi buổi sáng được nhìn bà đi bộ trên con đường trải đầy hoa mimoza, thấy bà cười tươi như nắng đầu xuân, thế là đủ. Ông không lại gần bà vì sợ sẽ làm cho giọt sương tinh khiết của đêm còn đọng lại trước bình minh vỡ òa, rồi rơi tứ tung khắp mặt đất. Chỉ cần đứng từ xa, âm thầm, và biết bà vẫn sống khỏe, sống tốt, thế là đủ.

Ông có cách yêu của riêng ông và sống để yêu theo cách của riêng ông. Khi người ta yêu đâu nhất thiết là phải đến được với nhau, đâu nhất thiết phải gắn bó với nhau suốt đời. Ông vẫn lặng lẽ như thế ở đằng sau bà đã bao mùa hoa sim tím.

Lâu lắm rồi bà không được nhìn thấy loài hoa ấy. Cô bé một thời ngại ngùng dấu ánh mắt sau cánh hoa sim. Đôi mắt bà giờ đây vẫn vậy. Chỉ khác là năm tháng đã vẽ lên khuôn mặt bà những vết chân chim. Dáng ngừơi mảnh mai ngày nào giờ đây đã bị đánh tráo bằng một thân hình già nua, yếu ớt. Đôi môi mọng chín cũng phải nhường chỗ cho những rúm ró, khắc khổ. Nhưng chỉ có một điều không gì làm bà thay đổi.

Buối sáng bà vẫn dậy thật sớm để đi bộ. Bà mải miết đi cho đến khi thấy hai đầu gối đã không còn bước nối nữa. Nhẹ nhàng, bà ngồi xuống một chiếc ghế đá. Nhìn những đứa trẻ nô đùa, những cặp tình nhân tay trong tay dạo công viên, ánh mắt rạng rỡ trong niềm hạnh phúc vô tận. Bỗng nhiên, lòng bà tê lại: “Bọn trẻ bây giờ táo bạo thật, chẳng như mình ngày trước, cứ e thẹn, không dám đối diện lòng mình, không dám nói ra, để rồi…”. Có lẽ nơi này không hợp với bà. Lúi cúi đứng lên, bỗng bà khựng lại. Ngày xưa, bởi ánh mắt ấy, người đàn ông có ánh nhìn như loài hoa sim tím trên những ngọn đồi vi vút gió và bát ngát hương rừng đã đốt cháy trái tim cô bé vừa tròn mười tám tuổi, để đến giờ lại một lần nữa đốt cháy trái tim của một bà lão đã bước sang tuổi bảy mươi hai. Trong lòng bà dội về những nấc nghẹn nhưng bị ứ lại nơi lồng ngực, nơi cuống họng… khô rát. Bình minh đã lên cao lắm rồi, đường phố tấp nập, ồn ào, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng động cơ, tiếng chim kêu buổi sáng,tiếng gió thổi nhẹ vui đùa ngọn cỏ, tiếng nói cừơi… hòa vời tiếng hai trái tim đập cùng một nhịp. Họ nhìn nhau, không nói gì, ánh mắt như xuyên thấu cõi lòng nhau. Người ta không thể hiểu hết và cắt nghĩa hết về hai từ: tình yêu. Chỉ biết rằng khi con người ta yêu, cuộc đời bỗng trở nên đẹp hơn, thi vị hơn, con người giàu lòng vị tha hơn, sống tốt vì nhau hơn. Tình yêu bắt đầu từ nỗi nhớ, không phải từ thói quen. Và tình yêu tồn tại dưới sự che chở của đức hy sinh, của sự bao dung, của đợi chờ…

Bà khẽ cúi mặt đi qua ông, nhẹ nhàng và thanh thản như chưa từng gặp ông trong cuộc đời bà. Nhưng đôi mắt hơi trùng xuống, lộ ra một vẻ lo lắng: “Dạo này nhìn ông ấy có phần yếu hơn những dạo trước”. Một luồng gió ngang qua, thổi vào lòng ông mát dịu, thổi vào lòng ông những chứa chan, đong đầy của sự yêu thương. Ông cũng bước đi, bước chân có vẻ nhẹ hơn, nhanh hơn nhưng ông vẫn nắm chặt tay mình như nắm chặt hơi thở của bà, nắm chặt ánh mắt thơ ngây của cô bé dấu sau cánh hoa sim trên ngọn đồi bạt ngàn gió…

  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn Tình nhân lặng lẽ – Gửi từ email tuyvuu – blue_rose_0812@ 
Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn