Blog Radio 114: Sao em luôn phải tự dựa vào chính mình?

Dựa vào chính mình

Dựa vào chính mình

Hôm nay Blog Radio mang tới một cung bậc tình yêu chưa từng xuất hiện trong các số Blog Radio, đó là tâm sự của một người vợ trẻ xa chồng. Khi Tết đến xuân về, khi các gia đình đang sum vầy đoàn tụ bên nhau thì nỗi lòng của những người vợ trẻ xa chồng lại càng dày lên! Thay lời muốn nói của bạn đọc Trung Tho, Blog Radio gửi tới các bạn Blog Radio 114: Đã có một bờ vai, sao em phải tự dựa vào mình?

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!


Blog Radio – Anh yêu em, rất yêu em. Anh lấy em làm vợ, anh muốn em sống hạnh phúc.

Anh sợ em phải khổ, anh sợ một tiểu thư như em không thể sống trong cảnh nghèo hèn. Anh sợ những điều không hay sẽ khiến em buồn em khổ. Anh sợ em không mua được quần áo hàng hiệu, không có trang sức đắt tiền, không bằng những người phụ nữ khác. Anh nói những thứ rẻ tiền ở chợ không xứng với vẻ đẹp quý phái của em… Anh phải lăn ra kiếm tiền để lo cho em cuộc sống tốt.

Rồi anh cứ bỏ em ở nhà một mình để đi kiếm tiền ở những nơi em chưa bao giờ đến, thậm chí chưa bao giờ nghe thấy. Anh cứ để em lầm lũi và cô đơn. Anh không đồng ý cho em đi làm ở bất kỳ đâu với lý do em không chịu được khổ, nhưng thực chất là anh không muốn em dao du với bất kỳ ai. Và cứ thế cuộc sống của em chỉ có nấu ăn đi chợ cho con ăn và đi mua sắm.

Anh nói trước đây cha mẹ bao bọc em quá nhiều giờ anh phải bóc cái vỏ bọc đó ra để em được sống hoà nhập với cuộc sống. Nhưng cuộc sống bây giờ của em không phải thế, em giống như một con cá bị nhốt trong bể chỉ gặp chủ khi nào anh về. Anh không bóc vỏ bọc ra mà thực tế là anh đang thay nó bằng vỏ bọc khác.

Anh ạ! Anh có biết em chán cuộc sống đó đến mức nào không? Em đã từng mơ và từng nói với anh về cuộc sống của vợ chồng già trên núi, của vợ chồng trẻ thôn quê và của đôi vợ chồng nghèo thành phố. Tại sao anh không để em được làm những gì em muốn, không để em được sống như cuộc sống mà em hằng mơ ước. Em cũng là người vợ, người mẹ. Em cũng tốt nghiệp ĐH, là một cử nhân kinh tế có bằng Đại Học. Và hơn hết em cũng có tình yêu mà anh giành cho em như bao người con gái khác. Vâng em là một hoa khôi trong trường Đại Học. Nhưng em là em và có phải người đẹp nào cũng xấu đâu anh?

Tại sao? Tại sao em cứ phải sống như con chim cảnh hay đúng hơn em sống như một bà góa phụ ở tuổi 24. Em buồn, em khổ, em khóc và có lúc em cần một bờ vai để dựa lắm anh ạ. Thế nhưng em luôn phải tự dựa vào mình và nếu có quá mệt em phải nằm xuống giường, xuống đất thậm chí là giữa đường quốc lộ như hôm nay đây.

Anh có hiểu tình cảm của em không anh? Anh có hiểu với em đâu là thứ em cần nhất và điều hạnh phúc nhất với em là gì không anh? Anh có biết em cần gì nhất không anh? Em cũng có thể sống như bao nhiêu người con gái bình thường khác mà. Minh chứng rõ nhất là: Bố mẹ có thể chu cấp đủ cho cuộc sống sinh viên của em nhưng em vẫn đi làm thêm tự kiếm tiền mua sắm. Sau khi là hoa khôi có biết bao chàng đẹp trai dầu có vây quanh em, mà em vẫn là em. Thậm chí có người dùng xe con để mời em đi chơi cũng không có ý nghĩa gì khi em đã chấp nhận sẽ đi chơi với anh bằng xe đạp và sẽ thay nhau đèo khi ai đó mỏi chân quá. Kể cả khi em có chồng rồi thì em vẫn là một người được rất nhiều cây si vây quanh. Có người dùng tình cảm, dùng nước mắt, dùng tiền thậm chí đe doạ tự tử. Nhưng em vẫn một lòng chung thuỷ với anh.

Anh nói anh yêu em, anh nói sẽ ở bên em suốt cuộc đời vậy giờ đây anh ở đâu?

Từng cơn gió rét run người, từng giọt mưa bay vào mặt em. Mưa rất nhỏ nhỏ như không có mưa vậy anh ạ. Thế mà cơn mưa đó lại có sức mạnh phi thường quật em ngã xuống đường giữa QL5 đông người và giữa hàng ngàn ánh mắt đổ dồn về phía em. Anh ở đâu, tại sao em phải đi một mình trong đêm đông mưa gió chứ? Và tại sao không có anh nâng em lên.

Em yêu anh, em tưởng em đã rất hiểu anh, em tưởng rồi đây dù ăn rau ăn cháo thì cuộc sống của em vẫn là hạnh phúc nhất. Em nhận ra mình đã sống vô nghĩa và đã vì anh quá nhiều, em biết anh sẽ buồn nếu em nói em hối hận. Nhưng hơn lúc nào hết giờ đây tâm trạng của em là như thế. Điều em thấy không giống như điều mà em mong muốn. Em đảm bảo dù công việc có vất vả đến bao nhiêu. Dù em có là một cô thôn nữ chân lấm tay bùn nhưng em vẫn Hạnh Phúc nếu chiều về em đợc anh hỏi han chăm sóc và nhìn thấy anh cười.

Nhưng!

Em phải đứng một mình, đi một mình trong cô đơn. Em phải chống chọi với những ánh mắt đàn ông dành cho em cả cảm thông, thương hại và chế diễu. Em phải đối mặt với những hạnh phúc của những người bị em bỏ rơi khi em chạy theo anh. Em phải chống chọi với những câu đùa vô tình và cố tình của nhiều người. Và em đang âm thầm chống chọi với chính bản thân em. Sự cô đơn làm em đau khổ biết bao nhiêu.

Em có bản lĩnh, em có nghị lực. Nhưng anh ơi, giờ đây em không biết em mạnh mẽ được đến bao giờ nữa, và bao giờ thì em gục ngã. Anh sẽ buồn nếu em nói giá như cho em chon lại. Nhưng nếu được em thực sự muốn chọn lại. Em sẽ không học trường ĐHNNI, hay em sẽ cố gắng học tốt không vì những giải thưởng đoạt được mà chết chìm trong chiến thắng. Hay không đua đòi yêu anh, hay không để anh rời xa em vì lý do cuộc sống và đồng tiền. Hay gần nhất… nếu thời gian quay lại chỉ khi ở sân bay thôi, em sẽ gạt bỏ tự trọng và hiếu thắng kể cả phải quỳ xuống cầu xin anh đừng đi chắc chắn em cũng sẽ làm để anh ở bên em.

Vì sao anh?

Vì chúng ta khó khăn ư? Mọi thứ sẽ qua vì tình yêu có sức mạnh rất lớn, và em cũng đủ sức mạnh vượt qua. Em cũng có thể kiếm tiền. Anh thương em ư? Sợ em vất vả ư? Nhưng anh có hiểu đâu là vất vả với em không? Đâu là thứ mà em sợ nhất không?

Em cần gì? Một đống tiền tha hồ mua sắm, Một bộ đồ hàng hiệu, trang sức đắt tiền? Lọ nước hoa Pháp hay đơn giản chỉ là được ở bên anh? Điều đó em cho rằng anh biết.

Vì con ư? Bao nhiêu gia đình khác họ vẫn sống như thế, con cái họ vẫn tốt.

Vì tiền ư? Em ghét đồng tiền. Nó chẳng là gì so với cảm giác của em lúc này.

Em cô độc và trơ trọi giữa biển người ở QL5. Em muốn chạy trốn. Nhưng em không đủ mạnh và không đủ can đảm. Em không làm được vì bé Cún đang đợi em ở nhà.
Xịch một chiếc xe máy dừng lại bên cạnh em. Một bàn tay đàn ông nâng xe của của em lên. Một câu nói ấm áp:

“Em có sao không?”

Thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay em một câu hỏi xuất hiện:

“Em đọc số điện thoại của chồng em anh goi hộ cho!”

Em khóc, em không muốn nhưng em không trả lời được câu nói đó. Em đứng lên bên chiếc xe:

“Anh đưa em về nhé, em có sao không?”

Em nổ máy và đi mặc dù em chưa bao giờ mất lịch sự như thế cả. (Không biết sau lưng em người đàn ông đó sẽ như thế nào, chắc anh ấy sẽ hiểu và thông cảm cho em mà thôi. Em muốn trả lời cảm ơn cho anh ấy mà em đã quên trong đau khổ hôm qua).

Phải em xa chồng, em khổ sở nhưng em không cần ai quan tâm đến em hết. Em không cần ai đưa em về hết. Em chỉ cần anh và anh biết không, điều em cảm thấy lo lắng nhất là: Em thấy sự cô đơn của mình đã quen, và em nghĩ một ngày em sẽ quen không còn anh bên cạnh nữa. Mặc dù em vẫn rất yêu anh!

Gia Lâm, Một ngày mùa đông có mưa!

  •  Blog Radio chuyển thể từ email trungtho2006@ 
Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn