Một câu chuyện với cái kết để ngỏ, và chắc chắn tác giả Thanh Sơn sẽ rất vui mừng nếu bạn có hứng thú cùng tác giả viết tiếp cái kết cho truyện ngắn hôm nay… Mời các bạn lắng nghe.
Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!
Cầm điện thoại trong tay, lưỡng lự mãi rồi cuối cùng hắn cũng nhấn 063780xxx, nhấn phím call.
– Alô!
– Alô! Xin lỗi đây có phải số điện thoại của Hương không ah?
-Vâng, đúng rồi! Xin lỗi ai đang ở đầu dây đó ah?
– Xin lỗi, cho tôi gặp Hương được không ah?
– Vâng,Hương đang nghe đây. Xin lỗi ai đó àh?
Hắn chợt vui mừng, đã lâu lắm rồi hắn mới được nghe lại giọng nói này, giọng nói pha chất gì đó mà hắn sẽ phải mất gần cả một đời để quên…một giọng nói khiến hắn ngỡ ngàng ngay từ lần đầu làm quen, một giọng nói mà ngày xưa từng có thời khiến hắn phải thao thức về đêm và mong chờ suốt tuần chỉ để đến một cái hẹn.Thế đấy.
– Em không nhận ra ai sao? Anh đây, một người quen của em
– Ai nhỉ?… Anh Sang phải không? Đúng là anh rồi
– Uhm hmm, do đâu mà em nghĩ vậy?
– Em chẳng biết nữa, tự nhiên em linh cảm như vậy! Em vui quá!
Hắn rất vui vì người ta còn nhận ra hắn, hắn càng mừng hơn khi hắn và người ta lại có cùng linh cảm như vậy, đúng ra, ngày hôm nay hắn khong gọi cho người ta đâu. Nhưng chẳng hiểu thế nào, những con số điện thoại vẫn cứ nhảy múa trong đầu hắn, vâng, nhảy múa, như thúc giục, như hối hả, khiến hắn lấy hết can đảm để nhấn phím số.
– Ôi, anh rất vui vì em còn nhận ra anh, lâu rồi em nhỉ?
– Em cũng vậy, đã lâu rồi anh em mình không gặp nhau. Em cũng chẳng biết sao, nhưng sáng giờ có gì đó khiến em chờ đợi, một điều mà đến cả chính em không biết là mình đang chờ gì nữa. Thế rồi cuối cùng thì em được nghe tiếng anh!
– Em có vui không? Cuộc sống của em có hạnh phúc không? Sao lâu nay em không cho anh biết tin về em?
– Anh àh! Anh có nhớ lần cuối mình gặp nhau không?
– Lần cuối là khi nào nhỉ?
– Là khi em nói hết nỗi lòng mình, là khi em ngỡ tưỡng có một kẻ ngốc đã quên đi hết những hình ảnh về người bạn cũ của anh ta sau những tháng ngày bên em, là ngày…
Một loạt những kí ức chợt hiện về trong hắn. Những kí ức đó như những đoạn phim quay chậm lần lượt trình chiếu đến sắc nét. Lúc ấy hắn vẫn còn là một nam sinh, hắn rất hạnh phúc khi bên cạnh hắn có một người em gái kết nghĩa. Cô ấy rất xinh, mái tóc dài chấm lưng, hai lúm đồng tiền luôn lộ rõ vã rạng rỡ mỗi khi bên hắn. Cô dành cho hắn rất nhiều tình cảm,nhưng rồi… chuyện đời không như người ta thường mong muốn. Vì một người, hắn đã quen được cô, nhưng cũng chính vì người ấy mà cô xa rời hắn. Chính vì thói quen tự nhiên đến không thể nào thân hơn nữa giữa hắn và cô mà đau khổ đã đến với cả hai người. Cô nói yêu hắn, nhưng hắn cứ nghĩ đó là trò đùa số phận, hắn lại quá tự ti, hắn đã quá đắm chìm vào câu chuyện tình yêu của hắn để rồi đánh mất đi người yêu hắn đang có… Hắn làm cho cô đau khổ.
– Anh xin lỗi. Ngày đó có phải anh quá ngây ngô phải không em?
– Uhmm hmm, thôi bỏ đi, em bây giờ đã có chồng rồi anh àh! Em đang rất hạnh phúc. Chồng em rất thương em và luôn cưng chiều em, và dĩ nhiên, anh ấy cũng dành nhiều tình cảm cho em như anh đã dành cho em, anh trai à!
Tin em lấy chồng đối với hắn như tiếng sét ngang tai, hắn đã ra đi, để rồi khi trở lại hắn chính là phạm nhân trong vòng luật pháp của trái tim. Hắn thấy mình có tội. Nhưng khi nghe cô ấy nói về chồng cô ta với niềm hạnh phúc, hắn chợt cười và cảm thấy hạnh phúc. Hẳn chẳng biết tại sao lại như vậy, nhưng dù sao thì kết cục tình cảm của hắn dành cho cô ta vẫn là hạnh phúc, dù bây giờ hạnh phúc cô ta không phải là từ hắn mang đến…
– Vậy hả em? Sao không gửi thiệp hồng cho anh? Vậy mà anh vẫn…
– Bọn em cưới nhanh quá anh àh? Đến bây giờ em vẫn cứ tưởng như giấc mơ. Ngày đó em cứ sợ, sợ lấy chồng sớm sẽ khổ, sẽ không hạnh phúc. Bạn bè em ấy nấy cũng ngăn cản. Nhưng vì… Em đã quyết định và quyết định ấy là chính xác anh nhỉ! Anh giờ này thế nào?
Hắn cố gắng gượng cười để giấu đi những gì thầm kín trong lòng hắn. Hôm nay, hắn gọi gọi điện cho cô là để được hàn gắn vết thương lòng mà cả hai đã vô tình gây ra cho nhau, nhưng nào ngờ hắn lại lãnh nhận tin này, dù hắn đã lường trước được mọi việc. Nhưng sao tất cả đến với hắn quá nhanh. Hắn chưa thích nghi được những tin này mà thôi…
– Anh ấy àh? Vẫn vậy thôi em…Vẫn độc hành trên bước đường vô tận, anh vẫn lãng du và dĩ nhiên anh rất hạnh phúc.
– Hạnh phúc ah? Có phải anh đã tìm được người mới, và anh đã quên được hình ảnh cũ trong trái tim anh? Cô gái nào mà có phúc vậy anh, kể cho em nghe với nào?
– Có cô gái nào đâu! Anh vẫn vậy àh, cô đơn vốn là bạn đời của anh mà!
Đâu đó trong đầu hắn có sứ nuối tiếc, hắn đang đấu tranh tư tưởng với chính bản thân mình.Hắn muốn nói lên những suy nghĩ trong đầu hắn, nhưng lý trí của hắn đã thắng con tim của hắn. Hắn muốn cô hạnh phúc, hắn không muốn cô phải đau khổ, hắn không muốn…
– Hạnh phúc có mong manh không anh? Ngày xưa anh nói: Anh hạnh phúc là khi người mình yêu và chính bản thân mình được vui vẻ, được hưởng những gì tốt đẹp nhất của cuộc sống, là khi anh đứng nhìn người mình yêu tươi cười rạng rỡ bên người mang lại hạnh phúc cho cô ta dù không là anh. Nhưng sao trong giọng nói của anh lại…
-Anh lại sao nào?- Hắn bật cười
Một lần nữa kí ức lại hiện về. Ngày xưa, vâng chính ngày xưa hắn đã nói những câu rất triết lý, và chính vì những câu đó mà đến lúc này đây hắn đang phải chịu đau khổ.