Blog Radio 131: Có một mùa xà cừ đổ lá

Mùa xà cừ đổ lá

Mùa xà cừ đổ lá

Bạn thân mến! Những con đường tháng 5 có bằng lăng tím, có phượng đỏ, có tiếng ve gọi hè và cả mùa chia tay mái trường thầy cô bè bạn. Bạn có biết tháng 5 còn có cả một mùa lá bay?Nếu bạn đến Hà Nội vào những ngày này bạn sẽ không thể bỏ qua những góc phố ngập đầy lá xà cừ vàng ươm, những chiếc lá “chở đầy điều ước” mỗi khi đậu lại trên áo ai!

 
Có những điều nhỏ bé, giản dị như thế người ta dễ quên lãng theo thời gian, lãng quên cả những kỷ niệm vẩn vơ, những mối tình vụng dại tuổi học trò… Rồi một ngày đi trên phố, bất giác một chiếc lá xà cừ khẽ đậu vào vai áo, ta thảng thốt Tháng 5  đã về – có một mùa xà cừ đổ lá, tháng 5, hãy cùng một lần mở lại lưu bút tuổi học trò cùng Blog Radio…

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!


Lời tác giả: “Gửi đến một người bạn của tôi đang ở một nơi nào đó trong cuộc sống này, chỉ mong rằng “Rồi tất cả sẽ trong veo như giọt nước để mỗi khi soi vào là nhận ra nhau”. Đó cũng chính là thông điệp mà ký ức đã khơi gợi lại trong tôi. Một khoảng thời gian không gần mà cũng chẳng xa, 10 năm đã trôi đi nhưng kỷ niệm vẫn mãi theo tôi đến tận bây giờ”
… Không được quên những thứ trong veo, không được hờ hững đi qua những vu vơ nhẹ bẫng bởi đấy mới là tâm an, là bình yên sâu thẳm…

Bởi: “Có những kết thúc và mở đầu dường như ta chẳng bao giờ đoán biết được…” 

Lang thang trên phố tôi bất chợt bắt gặp một chiếc lá rơi ngay trước mặt mình, xà vào lòng mình, cầm chiếc lá trên tay tôi nhận ra rằng “tháng năm đã đến” bởi chiếc lá đó chính là chiếc lá xà cừ.

Nhanh thật đó mới vậy đã 10 năm trôi đi, giờ đây ngồi lật giở lại trang lưu bút thuở nào, dẫu trang giấy đã nhạt màu mực tím bị phôi phai theo thời gian, nhưng những dòng chữ ấy, những kỉ niệm ấy và những ký ức ấy dường như chẳng bào giờ phôi phai…

Ngày ấy, có một cô bé đã viết cho tôi một trang lưu bút mà dư âm của nó đến tận bây giờ mỗi khi lật giở lại trang lưu bút tôi vẫn không khỏi bồi hồi xúc động, vì những cảm xúc chân thành, mượt mà và thơ ngây đến thế! 

… 
“Lá xà cừ tháng năm không sao tìm được nữa 

Kỷ niệm trong lòng rồi cũng đến vu vơ…” 

Gửi người lớp 12! 

Thế là đã buổi học cuối cùng rồi bạn nhỉ? Từ mai rồi sẽ không còn thấy bạn dưới hành lang tầng hai và bạn cũng sẽ chẳng gặp lại một con bé lớp 11 cứ thường đứng trên tầng ba ngong ngóng xuống. Đã bao giờ bạn thắc mắc…? Mà thôi, tôi thấy mình vô duyên, vô duyên đến quá chừng! 

Bạn có thấy lá xà cừ mùa này đã đỏ? Chắc bạn giờ lấp đầy những quang cơ lượng giác. Còn tôi, tôi yêu vô cùng cái cảm giác khi nghe tiếng gió lùa qua tán xà cừ và từng đợt lá trút xuống – tiếng thời gian rất gần rất gấp. Bạn có còn nhớ một ngày tháng năm mùa trước, có một cô bé ngơ ngẩn xuống dưới sân trường nhặt lá xà cừ? Rồi lại có một cậu bé lớp trên trèo tường vào học? Cậu ta là bạn. Còn cô bé đó là tôi, nhưng có lẽ bạn chẳng nhớ nữa. 

Xà cừ đổ lá từ tháng tư. Thời gian thì mải miết trôi. Người ta bảo cứ một chiếc lá rụng vào giỏ xe là một điều ước sẽ trở thành hiện thực. Tôi ước thành công cho người bạn không quen. Và suốt mùa tôi cứ đạp xe qua những con “phố lá”, liệu có bài hát nào nhắc về những chiếc giỏ xe chở đầy lá xà cừ? 

Tháng năm đến thật không ngờ những lo toan hằn hình trên đôi mắt bạn. Trò nghịch ngợm trèo tường đã không còn nữa. Ngày ngày người tầng bốn, kẻ tầng ba, tôi lặng lẽ quan sát và giật mình trước những đổi thay. Nhưng làm sao biết được, rất có thể chỉ mấy tháng nữa thôi. Khi bước chân vào lớp 12, tất cả những mộng mơ bay bổng của tôi cũng sẽ tiêu tan hết. Tôi sẽ như bạn bây giờ: thờ ơ và vô tâm trước mọi thứ xung quanh, trước những ánh mắt.., và cả những dãy hành lang tầng trên tầng dưới. Và như thế, những dòng lưu bút này là dành cho bạn,nhưng vì bạn sẽ không bao giờ đọc được nên nó cũng dành cho tôi.Tôi muốn giữ cho mình cảm giác vẹn nguyên về những lãng mạn tuổi học trò kẻo những kỳ thi năm tới có thể làm nó mai một. 

Bạn ạ, tôi cảm thấy như mình đang viết ra cổ tích tháng năm này có ngưòi ra đi không biết người ở lại. Có cô bé lớp 11 nhớ thầm chàng hoàng tử lớp 12 … 

“Tháng năm cô bé vu vơ 
Khắc tên người không quen trên tương lớp học 

Tháng năm cậu học trò cuối cấp 

Vô tư khoác ao ra đi ….” 

Bạn thân mến trước mắt bạn là những nẻo đường, trước mắt tôi là năm học cuối. Nếu có tháng năm nào vô tình nhìn lá rụng, bạn hãy thử nhớ về một cô bé dưới gốc xà cừ, cô bé ấy đã từng gửi đi rất nhiều mơ ước trên những chiếc giỏ xe….  (* – Mối tình xà cừ)
 

” Đọc lại trang nhật ký của một người bạn tôi lại giật mình. Ừ nhỉ, mùa xà cừ đổ lá… 

“Rồi một ngày cô bé vô tư 
Khắc tên người không quen lên tường lớp học 

Rồi một ngày cậu học trò cuối cấp 

Vô tình khoác áo ra đi…” 

( Mối tình xà cừ ) 

Lại nhớ những cái trong veo ngày xưa ấy xôn xao, rung rinh khi nghe xà cừ đổ lá. Thế mà thời gian đã trôi đi thấm thoát 10 năm rồi đó bạn a!… 

Tháng 5 sắp đi qua. Đi trên đường thấy những tầng lá bay vẫn ồ lên thích thú. Ngồi dưới ghế đá sân trường nghe lá trút ngay trên vai mình vẫn cảm thấy sung sướng. Nhưng… cũng chỉ thế mà thôi, thoáng chốc rồi quên. 

Mãi mình không nhớ ra có một mùa gọi là mùa xà cừ đổ lá. Quên mất rằng có một mùa xà cừ đổ lá. Lại sợ có khi nào cũng thôi không còn nữa niềm tin điều ước sẽ thành sự thật khi một chiếc lá xà cừ tình cờ rơi vào giỏ xe…

 
Lâu rồi chẳng đạp xe dưới những hàng xà cừ đổ lá vì một điều ước nào đấy.
 
Lâu rồi cũng không hay ước những điều vu vơ…
 
Lâu nay mình là ai?

Nếu trưởng thành là làm nhiều việc, là bận bịu, là tính cái này lo cái kia thì đúng là mình đang trưởng thành. Nếu trưởng thành là mải vội vã cho những mục đích dự định mà quên mất những thứ nhỏ bé, giản dị nhưng đã từng quen thuộc vô cùng, thì rõ ràng mình đang trưởng thành…Thế sao vẫn thấy bất an, vẫn thấy giật mình?

Tôi sợ lắm nếu đột nhiên phát hiện ra là những thứ trong veo đã biến mất. Tôi sợ lắm nếu đột nhiên thấy mình mãi ngột ngạt luẩn quẩn với thực tế mà quên không mơ những giấc mơ hoa. – (* –  Xà cừ mùa đổ lá – Blog Tinorose)

 
Sợ…

Mâu thuẫn. Luôn muốn mình đạt được cái này, có được cái kia. Luôn muốn mình phải thế này thế nọ. Để cuối cùng lại sợ nếu có những thứ ấy rồi sẽ mất những cái khác. Tham lam… 

Dặn mình. Thôi nhé, trưởng thành hãy cứ trưởng thành để mà lớn lên chứ không lớn xuống. Bon chen hãy cứ bon chen để mà tồn tại nhưng không đứng sau. Vẫn dự định những điều thực tế, vẫn hoàn thành những thứ đã được lập trình cho cả 5 năm hay 10 năm nhưng không được quên những thứ trong veo, không được hờ hững mà đi qua những vu vơ nhẹ bẫng bởi… đấy mới là tâm an, là bình yên sâu thẳm…

Bạn đã bao giờ nghe thấy ai nói rằng: “ Có những kết thúc và mở đầu dường như chẳng bao giờ đoán biết được…” chưa? Chắc hẳn là chưa nhỉ? Vậy thì hôm nay bạn nghe thấy mình nói rồi đó!


” Tháng năm đã về dọc trên con đường Hoàng Diệu, và ẩn mình nhẹ nhẹ sau những tán lá xà cừ. Thảnh thơi và thật hồn nhiên như gió, Bạn thì thào qua điện thoại, như sợ nếu nói to, sẽ làm mùa giận mà bỏ đi mất:

…” Này ấy, ra Hà Nội đi, tháng năm về rồi. Xà cừ đã vào mùa đổ lá rồi đấy. Nếu ấy bắt chước tớ, nghểnh cổ nhìn nghiêng, và khi trời hửng nắng, từng lớp lá xà cừ rụng từ trên cao xuống, ánh vàng của lá & sắc tươi của nắng quyện vào nhau … sẽ thấy giống như ta đang bước ra từ cổ tích “… 

Như ai đó đã nói lá xà cừ lạ lắm. Xanh đến tận cùng mà vàng khô cũng đến tận cùng… những chiếc lá kia dù đã rụng xuống từ lâu vẫn còn vẹn nguyên bay đi theo gió . Ai đó đã nói như thế, và em vẫn còn nhớ lắm. Người ta bảo, Tháng năm là thời khắc giao mùa giữa Xuân và Hạ, bởi vậy, con gái mà sinh vào thời gian này thì tính khí ẩm ương và mưa nắng thất thường lắm. Còn nữa tháng năm về cũng bắt đầu cho một sự khởi đầu và cũng kết thúc cho những điều phải kết thúc của những trưởng thành mơ mộng của lứa tuổi học trò.

Cô bé năm xưa ơi! Với anh em đã từng như hơi thở, chiếm lĩnh mọi thời gian và tâm trí của anh. Cả cái khoảng không để dành cho những ưu tư, phiền muộn cũng bị em lẳng lặng chiếm mất. Anh chia sẻ bớt cho em: “Những câu chuyện về màu xanh của lá; về màu vàng của nắng; về những giận hờn của gió… và cả những u sầu của tháng năm.”

Anh chỉ biết, khi mình chia tay, anh đã không đau khổ như mình đã từng tưởng tượng. Mình chia tay khi ngoài kia, Hà Nội đang bắt đầu bước vào cái khắc giao thời giữa nắng và mưa. Mình chia tay, khi phố đã nhuốm chút nắng vàng, và lá xà cừ cũng vừa kịp xanh lá.


Tháng năm dịu dàng – xanh và dai dẳng như cái màu bất diệt của chiếc lá xà cừ. Mùa đổ lá ,cứ thế mà rụng thôi. Em chưa kịp kể cho anh về những ước nguyện, về chuyện tình muôn đời của gió và lá. Chỉ có tháng Tư là rì rầm với những lời cầu nguyện.
 

Như tháng năm, Mưa – Nắng thất thường, không ồn ào nhưng lại đủ mãnh liệt, không đủ bình yên nhưng lại than thản đến lạ kì, như tình yêu của anh và em. Khi chia tay Em, Anh gục mình bên thềm nắng, cuộn tròn mình như chú mèo thảnh thơi. Anh biết, ngoài kia từng lớp lá vẫn lặng lẽ rơi và lặng lẽ cuốn trôi, và chạy lăn tròn trên những con đường vắng. Và như tháng năm, khoảnh khắc tuy ngắn ngủi nhưng cảm xúc sao dai dẳng đến lạ kì.

Bất chợt là nhớ trò xếp lá hồi trẻ nhỏ. Sân trường cấp 2 xanh mướt dưới tán lá xà cừ. Nhớ những trò chơi trong mùa lá đổ. Xếp những chiếc lá vào một cái cọng dài và cong vút. Xếp mải miết, mải miết để đến cuối cùng lại góp gom bỏ vảo đống lá đang đốt dở ở góc sân trường cuối mỗi buổi chiều…

 
Anh chợt muốn nhớ cái mùi lá khi đó nhưng chẳng tài nào nhớ nổi. Bị lẫn lộn nhiều quá giữa nhớ và quên, giữa yêu và ghét, giữa hạnh phúc và bi ai…

Và gió tháng Năm như một gã du ca lãng tử và kiêu bạc, cứ hào phóng thả những tàng lá vàng bay dào dạt như nỗi nhớ, vẽ nên một bức tranh hoang dại và hư ảo. Em đã thôi không thả tóc mình bay vẩn vơ trong gió… 

Bởi chẳng còn ai vuốt tóc em nữa. Anh đã thôi việc chạy xe lãng đãng trên đường đến cuối cùng đều dừng lại ở 1 cái đích – dù không hẹn trước! Bởi Anh chẳng còn cái đích nào để tới. Anh đã thôi… thôi không làm rất nhiều chuyện. Bởi, anh chỉ còn lại là anh – “Không em ” 

Khi mùa lá xà cừ đổ và để mặc gió mang mình đi xa có nghĩa tháng Năm đã về. 

Khi mùa lá xà cừ đổ và những mầm mới chúm chím hé cười có nghĩa khoảnh khắc giao mùa đã đến. 

Khi mùa lá xà cừ đổ, và thời gian vẫn cứ trôi, và anh vẫn cứ cần phải lớn lên có nghĩa là anh phải tự bứt mình ra khỏi những khuôn mòn cũ kĩ, tự bứt mình ra khỏi những lo âu để hoà mình vào gió. 

Ngoài kia, đã giao mùa…” – (* – Tháng 4 và chiếc lá xà cừ – Blog Veronica Nguyễn Vũ Nguyên Anh)

Em à! Đó là những gì em chưa kịp biết, cho dù thời gian có lặng lẽ trôi đi, có thể giờ này đây ởmột phương trời xa lạ nào đó em chẳng còn nhớ ra những kí ức ngày xưa ấy và hôm nay thả hồn viết những tâm sự thật của lòng mình anh không mong gì hơn một lúc nào đó, một ngày nào đó em sẽ vô tình đọc được những dòng chữ này “với anh sự vô tình ở đâu cũng giống nhau” 

Và dòng sông lơ đãng anh có thế sẽ lơ đãng với nhiều người nhưng “sẽ chẳng bào giờ lơ đãng với em đâu” 

Hà Thành 05.05.2010

Ký ức Tháng Năm


  • Blog Radio chuyển thể từ email Hồng Thịnh  &  Blog Tinorose & Blog Nguyễn Vũ Nguyên Anh
Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn