Blog Radio 93: Thiên đường hạnh phúc

Thiên đường hạnh phúc

Thiên đường hạnh phúc


Trong cuộc sống của chúng ta có những cuộc chia ly nhưng lại có những cuộc gặp gỡ tình cờ như một định mệnh để bắt đầu một mối duyên mới!

Mời các bạn cùng cảm nhận câu chuyện của tuần này với Blog Radio 93: Thiên đường hạnh phúc chuyển thể từ truyện ngắn Love Paradise của bạn đọc Hoàng Anh – email thiensu_cupid. Đây cũng là một trong những truyện ngắn nhận được nhiều phản hồi nhất của bạn đọc Blog Việt tuần qua! 

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!



1.

Tôi gặp em ở bến xe buýt.

Một chiều mưa lạnh.

Bus 28 về thành phố.

Em mặc chiếc áo nâu, khoác hờ trên bờ vai gầy mệt mỏi. Chiếc balô hình con gấu xẹp lép bám vào lưng khiến em trông càng nhỏ bé mỏng manh. Tóc em lấm tấm những hạt nước li ti.

Bus đến.

Em lên trước, tôi lên sau. Chiếc ghế nhựa của bác tài cạnh cửa xô ra khi xe dừng đột ngột. Em bước đến và vấp phải. Tôi vội vàng đỡ lấy em theo phản xạ tự nhiên. Em mỉm cười xanh xao như cám ơn tôi. Bus lác đác vài người, xuyên qua làn mưa nặng hạt. Em gục đầu vào thành ghế. Nhìn em, cô gái nhỏ, tôi nhớ về Lam – bạn gái tôi.

2.

Lam xinh đẹp, yêu kiều, học giỏi,con nhà giàu. Cách nói chuyện của nàng thu hút người khác. Có lẽ cuộc sống của chúng tôi sẽ tiếp diễn như vậy nếu em không xuất hiện. Ở nàng tất cả đều hoàn mĩ, nàng như một viên ngọc quí không tì vết nhưng em lại giống một viên ngọc thô hơn. Mỗi lần café , mỗi lần đưa nàng đi sinh nhật, tôi lại phải tạm gác hết tất cả mọi công việc của một sinh viên kinh tế năm cuối. Nàng thường so sánh tôi chẳng được như những kẻ theo đuổi nàng.

3.

Lam gọi.

Điện thoại rung bần bật trong túi quần. Không hiểu sao tôi lại từ chối cuộc gọi này, chắc tại thấy thật vô duyên khi nói chuyện trong chiếc bus vắng vẻ thế này. Tình yêu là gì mà sao tôi thấy nặng nề đến vậy? Bus lắc lư, ngăn dòng suy nghĩ của tôi.

Bus dừng.

Em xuống.

Tôi cũng xuống.

Em băng qua làn mưa một cách vô thức. Sau vài giây chần chừ, tôi quyết định đuổi theo em, đưa cho em chiếc ô mà bà ngoại dúi vào tay tôi lúc về. Em lắc đầu, vẫn nụ cười dịu dàng khiến lòng tôi ngây ngất.

– Cám ơn nhưng anh lấy gì mà dùng. Trời mưa to rồi , anh sẽ ướt hết thôi.

– Tôi là con trai, dính chút nước, không sao đâu.

Tôi chạy lại mái hiên chú mưa chờ Minh – em gái tôi đến đón. Chiếc Attila đời mới đỗ xịch lại trước mặt tôi.

Lam.

Tôi nhảy lên , đón chiếc áo mưa từ tay nàng. Cả hai cùng không nói gì. Tôi hiểu, nàng đang giận.

Tôi không giải thích. Nàng cũng không hỏi. Những cuộc gặp gỡ, nhưng cuộc gọi của chúng tôi cứ thưa dần. Hình thức, tẻ nhạt.

Lam đi chơi với Thắng , cậu bạn cùng lớp đại học vẫn luôn ganh đua với tôi. Những café sang trọng, những shop thời trang , những party như đang trêu ngươi trước mặt tôi. Khoảng cách cứ xa dần, mối quan hệ của chúng tôi càng trở nên mệt mỏi. Chúng tôi chia tay mùa đông ấy, nhẹ nhàng, thanh thản như hai người chưa bao giờ yêu nhau, không ai níu kéo ai.

4.

Về thăm bà ngoại, thanh bình, thoải mái, lúc nào cũng vậy.

Bus 28.

Balô gấu.

– Chào anh

– A… chào cô.

Tôi nhận ra em. Gương mặt có đôi chút hồng hào hơn nhưng đôi mắt vẫn đượm buồn, đôi mắt xa vời như một đám mây lơ lửng.

– Cô đi thăm người quen à?

– Vâng , tôi đến thăm người yêu. Một thoáng bỡ ngỡ trong tôi. Thế còn anh?

– Tôi về thăm bà ngoại. Cô cậu yêu nhau mà xa xôi vậy?

Thoáng buồn trên gương mặt, cô nói nhỏ:

– Chúng tôi chia tay rồi, giờ anh ấy ở xa tôi lắm, chẳng bao giờ thèm nói chuyện với tôi nữa đâu. Tôi đến nhìn trộm anh ấy thôi , tôi nhớ anh ấy lắm.

– À, tôi vẫn chưa trả cho anh chiếc ô. Làm thế nào nhỉ? Hay anh cho tôi số phone nhé, tôi sẽ mang ô đến cho anh.

– Ok

5.

Bà ngoại hiện ra với cái lưng còng xương xẩu. Về thăm bà, cảm giác ấm áp, yên tâm khác hẳn so với chốn thành thị xô bồ, bụi bặm.

6.

Em gọi cho tôi vào một buổi trưa giữa tuần. Chúng tôi hẹn nhau ở KFC, ăn trưa và nói chuyện, thân mật, dân dã.

– Anh có nét rất giống anh ấy!

– Vậy à?

– Lần đầu gặp nhau, anh ấy cũng giúp tôi như anh vậy. Chúng tôi học cùng đại học, tình yêu cứ thế lớn dần lên. Những ngày tháng đó thật hạnh phúc. Đột nhiên, anh ấy nói lời chia tay…

Tôi không tò mò chuyện người khác nhưng vẫn sẵn lòng nghe em tâm sự.

– Tại sao cô lại nói chuyện của mình với người lạ như tôi?

– Vì “em” tin anh cũng tốt như anh ấy. – Đại từ nhân xưng được chuyển ngôi một cách đột ngột.

– Thì ra mọi người con trai em gặp em đều mang ra so sánh với cậu ta. – Tôi cười vang.

Em cười ngây thơ đáp lại.

Em học mĩ thuật năm 3, có lần đi chơi cao hứng em vẽ tặng tôi hình ảnh một bàn tay. Em lí giải nó theo cách của riêng mình. Bàn tay là nơi gắn kết những tình cảm yêu thương.

Những lần gặp nhau tăng dần. Chúng tôi cởi mở, chân thành.

Tôi kể em nghe mối tình đầu của mình: Lam.

Em kể về cậu ta.

Có lần tôi hỏi em:

– Em vẫn đi thăm cậu ấy à?

– Vâng .

Bất chợt tôi đề nghị :

– Cho anh đi cùng với. Anh cũng tò mò muốn biết cậu ta như thế nào quá.

Em đồng ý.

Bus 28 ra ngoại thành.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau, mỗi người theo đuổi cho mình một ý nghĩ riêng nhưng đều gặp nhau tại một giao điểm đó là cậu ấy. Em mang theo 1 bó tường vi. Em bảo, nhìn thấy tường vi cậu ấy sẽ nhớ đến em.

Người em đến thăm khiến tôi thật bất ngờ. Cậu ấy đang nằm dưới nấm mồ kia. Xung quanh mộ, tường vi xanh tốt. Người yêu em qua đời vì ung thư. Khi biết mình bị bệnh, cậu ấy đã nói lời chia tay đột ngột, giấu bệnh không cho em biết, cậu ấy sống những ngày còn lại với niềm tin sẽ kịp hoàn thành món quà cuối cùng cho em, mỗi ngày viết cho em một lá thư.

Em đi lang thang, đi tìm câu trả lời vì sao cậu ấy chia tay. Còn cậu ấy nằm trong bệnh viện. Lá thư cuối cùng dừng ở con số 99. Con số chẳng tròn trịa nhưng cả 2 đều yêu thích. Khi biết sự thật, em chỉ kịp nhìn mặt cậu ấy lần cuối. Bao đêm giấc không tròn, ngồi dậy, em lôi thư của cậu ấy ra đọc đến nỗi thư bây giờ cũng hoen màu giấy. Em chưa một lần khóc. Em bảo, một ngày nào đó, cậu ấy sẽ hiểu được tấm lòng em.

7.

Tôi nhớ đến em nhiều hơn. Tôi nghĩ nhiều về chuyện của em. Mỗi lần nhớ đến em, tôi đều nhớ đến đôi mắt nâu sâu thẳm. Đôi mắt em đẹp lắm. Màu mắt em giống màu bồ quân. Đã bao lần tôi thấy mình bị cuốn hút bởi đôi mắt ấy. Tôi biết mình yêu em từ ngày tôi và em gặp nhau lần đầu trên xe bus.

Luận văn tốt nghiệp làm tôi bù đầu.

Lâu lắm chúng tôi cũng không gặp nhau.

Tôi ra trường.

Loại giỏi.

Đi du học.

2 năm.

Về nước.

Tôi được mời làm việc trong một công ty quảng cáo lớn.

Không biết em giờ này ra sao?

8.

Công việc.

Café sáng.

Đối tác.

Quay trở về công ty thì cũng muộn.

Bóng ai quen thuộc bước ra từ sảnh lớn.

Em.

Không ai khác, chính là em.

Hoá ra chính em là cộng tác viên mới cho chương trình quảng cáo lần này.

Em được đánh giá khá cao.

Sực tỉnh.

Tôi vội vàng chạy theo…

9.

Mùa thu.

Lá vàng rơi.

Tôi chạy theo em giữa phố xá đông người, nhẹ nhàng nắm tay em từ sau.

Em giật mình quay lại, nhìn tôi, nghẹn ngào một tiếng:

– Anh!

Tôi nói:

– Em chấp nhận anh nhé?

– Anh!…

Anh biết mình yêu em lâu rồi. Anh biết em không quên được cậu ấy nhưng anh mong mình sẽ được chăm sóc em thay cậu ấy suốt quãng đời còn lại. Anh đã xin phép cậu ấy rồi . Anh tin. Trên thiên đường kia cậu ấy đang chúc phúc cho chúng ta.

Em ngỡ ngàng, ôm chầm lấy tôi khóc oà.

Đã bao lâu rồi em chưa khóc?

Và tôi biết trái tim chân thành của mình đã khiến em cảm động, tôi đã tìm thấy niềm hạnh phúc – vì tôi đã tìm thấy em.

Em – là thiên đường hạnh phúc của tôi.

Hoàng Anh còi 


Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn “Love Paradise” của bạn Hoàng Anh – email: thiensu_cupid 

Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn