Blog Radio 60: Chiếc bánh của năm mới!

Chiếc bánh của năm mới

Chiếc bánh của năm mới

Hãy để nụ cười tràn ngập cuộc sống, và đừng để nụ cười ấy chỉ nở trên môi của bạn. Hãy để tất cả mọi người trên thế giới tươi đẹp này được hạnh phúc. Bạn, tôi và tất cả chúng ta hãy cùng nhau chung tay để làm ấm lên những trái tim vốn đang lạnh giá, để chúng có thể đồng nhịp yêu thương và cho những ước mơ dù bé nhỏ hay lớn lao của mọi người không chìm vào quên lãng… Bạn của tôi, hãy bùng lên sức sống của tình yêu và lòng nhân ái…
Mời các bạn cùng lắng nghe, cảm nhận và chia sẻ với câu chuyện đầu tiên của Blog Radio trong năm 2009!

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!

“Bạn có cho rằng dòng máu của bạn ấm hơn một kẻ được coi là máu lạnh như tôi? Nếu có, hãy chứng minh bằng chính những hành động của bạn đi…”

Blog Radio – Nó lại lặng lẽ bám theo bờ tường, gạt đi dòng nước tràn xuống mặt, xuống mắt và khóe môi nứt nẻ đang thâm tím vì cái lạnh… Giữa trời đông giá rét, một cơn mưa ập tới với những giọt nước long lanh, huyền ảo nhưng lạnh lùng, vô tình …

– Nó cũng chỉ như những người xung quanh kia thôi… – đứa bé nói..

Nó cứ men theo bờ tường vàng xám xịt và bám đầy rêu mốc đằng sau một công trường bỏ hoang để tìm về “nhà”, một cái lều dựng lên tạm bợ bởi những mảnh gỗ gãy, những thân cây và một tấm tôn sứt mẻ mà chỉ cần mưa thế này thôi cũng đủ để nước tòng tòng chảy vào bên trong… Nhưng kệ, với nó, cái “nhà” ấy cũng oách lắm rồi, ít nhất là với một đứa trẻ 8 tuổi…

Kéo tấm bạt rách tơi tả mà nó gọi là cửa sang một bên, đứa bé chui vội vào trong “nhà” mình.

– Ướt hết rồi.. xui quá à, chỉ còn mỗi bộ kia nữa, chiều nay mà cứ mưa thế này ra ngoài là không còn đồ để thay! – Nó cắn môi nhìn vào tấm áo mỏng giờ đã sẫm lại vì ngấm nước mưa…

Co ro vì lạnh, đứa bé đành thay vội chiếc áo trong sự tiếc rẻ. Nó đã định để chiều mai mới thay, cái áo này nó thích lắm, mẹ trước kia đã may cho nó, vừa in, đẹp đẽ… Giờ thì cái áo đã cộc lắm rồi mà nó cũng không dám bỏ đi. Ừ, thì nó cũng chỉ còn có hai bộ thôi mà, một cái áo lần trước bị bọn du côn đầu ngã tư xé rách rồi còn đâ. Hôm ấy, nó còn ế tới mấy tờ báo, định đánh liều một chuyến sang quán bia ngã tư bán nốt, ai ngờ xúi quẩy gặp ngay bọn thằng Năm “liều”, nó bị chúng đánh một trận, xé mất cái áo và mất luôn cả mấy tờ báo nữa.

– Mưa sao mà to quá à… – Đứa bé khẽ thốt lên ..

Bên ngoài, cơn mưa to lên trông thấy. Cái mái tôn vỡ rên lên những tiếng lộp bộp não nùng khi oằn mình hứng lấy trận nước đang đổ lên nó. Đứa bé co mình lại, nằm gọn vào đống giẻ hôi hám nhưng là thứ duy nhất giữ ấm được cho nó trong lúc này. Nó miên man nghĩ và… chợt nhớ ra cái ống bơ nó giấu cẩn thận dưới viên gạch được che đậy cẩn thận cạnh hàng tá nhưng thứ lặt vặt khác, những thứ nó lượm lặt suốt hai năm qua kể từ lúc người đàn ông ấy bỏ nó lại ở một quãng đường vắng, đâu đó gần bệnh viện.

Đứa bé nhổm dậy, moi viên gạch để lấy cái ống bơ lên. Đứa bé bóc cái nắp nhựa đã hoen ố, háo hức nhìn vào “kho báu” của nó – một cục tiền dầy cộp những đồng lẻ mà nó tích cóp, dành dụm.

– 77 nghìn 500 đồng… – đứa bé đếm cẩn thận – .. 2 tháng này mình để dành được nhiều thật đấy! – Nó tươi cười.

77 nghìn 500, nó sung sướng khi nghĩ về khoản tiền ấy. Với chúng, năm nay nó sẽ tự cho phép mình đón ngày đầu năm thật oách. Tuy không phải tết âm lịch, nhưng với nó, khoảnh khắc chuyển giao từ năm này qua năm khác theo lịch dương cũng ý nghĩa lắm chứ. Nó sẽ để hơn một nửa số tiền đó cho tết, còn 30 nghìn, ừ, nó đã quyết định dùng ngần ấy để vào tiệm bánh của bà béo gần đường tàu, mua cho mình cái bánh đó, cái bánh mà mỗi lần đi bán báo ngang qua, nó đều dừng lại chỉ để nhìn nó qua lớp tủ kính sặc sỡ những giấy màu trang trí. Chỉ nghĩ đến đó thôi, nó đã đỏ mặt lại vì thấy mình oai quá cỡ, mua bánh của bà béo cơ mà, bánh của bà béo là ngon nhất .. Nó cứ nghĩ vậy và khúc khích cười ngặt nghẽo một mình, át đi cả tiếng mưa lốp đốp bên tai nó… Và tối nay, tối nay là năm mới đấy!

Chẳng mấy chốc rồi cơn mưa đông cũng ngừng lại, bầu trời vẫn không thoát khỏi cái nét u ám nhưng đã có những giọt nắng chiếu xuống, nhảy nhót tung tăng vội vã trước khi bị cuốn đi trong cơn gió cắt da cắt thịt ùn ùn thổi tới. Đứa bé lặng lẽ chui ra khỏi cái ổ của mình, bọc cẩn 30 nghìn vào trong một túi ni lông nhỏ, rồi đường hoàng ra khỏi “nhà”.

– “Sao mình oai thế nhỉ” – Nó thầm nghĩ .

Phía ngoài kia, con đường ướt át và nhớp nháp bùn đất sau cơn mưa, từng dòng người đông dần lên. Không khí cuối năm đã ép họ ra khỏi để chuẩn bị cái gì đó cho ngày đầu năm mới. Siết chặt cái áo bông rách, cái áo phải lạnh lắm lắm mới dám đem ra mặc, đứa bé bước chân sáo trên vỉa hè. Chỉ cần băng qua một khu phố và một cái công viên nữa thôi là nó đã ở khu đường tàu, nơi hiệu bánh của bà béo đã in sâu vào trí nhớ của nó.

Khu phố hôm nay vui đến lạ, từng tốp, từng tốp người kéo nhau đi trong ngày cuối năm. Thậm chí ông Hoàng, thợ sửa xe,người bấy lâu nay luôn xua nó đi mỗi khi nó đến mời khách của ông mua báo còn gọi nó thật to:

– Này nhóc, hôm nay có bán báo không, ông mua cho!

Nó nhoẻn cười đáp lại :

– Không ạ! Nhưng mai cháu bán, ông mua cho cháu nhé!

– Được rồi, quỷ con ạ! – Ông Hoàng nói.

Thật lạ, trời lạnh biết bao mà nó lại cảm thấy lòng mình ấm lên. Nó còn vui hơn cả khi nhận được tiền bo khi bán báo cho mấy ông khách giàu có nữa, một niềm vui khó tả…

Đứa bé tung tăng như vậy cho tới công viên, nhưng cứ vài bước chân nó lại khẽ sờ xuống túi quần, nơi nổi cộm lên bọc tiền lẻ… một giấc mơ sắp thành hiện thực. Nó quyết định băng qua công viên thay vì đi vòng qua như mọi lần bởi hôm nay nó không mang báo, các chú bảo vệ sẽ không đuổi nó ra nữa.

– Đẹp quá! – Nó thốt lên.

Đây không phải là lần đầu tiên nó vào công viên này, nhưng sau mấy tháng chỉ nhìn công viên từ bên ngoài thì với nó, nơi này quả như thiên đường. Từng chùm bóng bay treo ngang dọc với những tua rua đủ màu sắc, rực rỡ phụt ra từ những cái ống thổi đan xen khắp nơi. Những con rồng, phượng và cả sư tử nữa được cắt tỉa thật gọn ghẽ từ những cái cây leo khiến nó hoa cả mắt lên mà theo dõi. Nhưng hơn hết là những “trò của nhà giàu”, đó là cách nó gọi những trò chơi người ta bày ra trong công viên mà nó chẳng bao giờ dám ước được thử coi sao cả , chúng hôm nay bị ngập bởi những tiếng cười đùa …

Nhưng rồi nó nhận ra đó là chỗ của những đứa bé cũng tầm nó thôi nhưng nó không thể nào bằng chúng được bởi nó không có những ông bố, bà mẹ với vòng tay ấm áp mỉm cười nhìn theo như thế.

Nó cảm thấy thật lạc lõng và hơn thế, là cảm giác cô đơn xiết bao…

Nó cũng từng có bố, có mẹ. Với nó, họ chỉ còn là kí ức lờ mờ nhưng không bao giờ tan biến. Nó vẫn nhớ hơi ấm khi mẹ ôm nó vào lòng, cho nó mặc chiếc áo chính tay mẹ may. Nó vẫn nhớ cái cảm giác khi bố đưa nó lên cổ, cõng nó đi trong một ngày đầy nắng… Phải chăng là lúc khác có lẽ nó đã khóc ngon lành rồi đấy nhưng hôm nay nó sẽ không khóc, không được khóc – nó tự nhủ – Hôm nay mình cũng có bánh năm mới cơ mà!

Và đôi chân nhỏ bé rồi cũng tới một con đường nhỏ nhưng thẳng tăm tắp bọc lấy những thanh sắt lạnh lẽo kéo dài chừng như vô tận. Nó đã từng hỏi là liệu cái đường sắt ấy rồi sẽ đến đâu nhỉ , đến chỗ bố mẹ nó được không.. Nó không biết , và có lẽ cả cuộc đời này nó cũng sẽ không thể nào biết .. Nhưng có một điều nó biết , con đường này sẽ đưa nó tới tiệm bánh của bà béo.

Rồi thì cái quán nho nhỏ nhưng ấm cúng của bà béo cũng hiện ra trước mặt nó … Và kia rồi, cái bánh, giấc mơ của nó đã ngay trước mặt, chỉ sau tấm kính mỏng mà lát nữa thôi, khoảng cách ấy sẽ không còn tồn tại với nó nữa…

Bà béo đang không chú ý tới nó bởi còn bận bịu trước nhiều khách hàng khác và những yêu cầu của họ.

Nó hít thật sâu, rồi khẽ đẩy cảnh cửa tiệm. Một tiếng leng keng từ chiếc chuông gió đang rung lên sau khi mở cửa làm nó giật mình ngoái lên nhìn đầy ngạc nhiên. Nó vẫn không thực sự tin rằng mình cũng đã ở đây, trong tiệm bánh mơ ước này…

Tiệm này sáng sủa và sạch sẽ hơn rất nhiều so với các tiệm xung quanh. Nó như một không gian mở bởi vô số cửa kính. Trên trần, bà béo đã khéo léo treo giấy cắt, thú bông và rất nhiều những quả bóng với đủ màu sắc sặc sỡ.

Gạt nhẹ đi lớp giấy bông phủ trên ghế, đứa bé ngối xuống một chiếc ghế gỗ màu nâu nhạt bên cạnh chiếc bàn nhỏ xinh xinh mang hình dáng một gốc cây. Nó hồi hộp chờ bà béo…

Và rồi bà béo đã chú ý tới nó, một cái nheo mày nhanh chóng lộ ra trên trán bà khi nhìn vào bộ dạng lôi thôi, nhếch nhác của nó.

– Không được xin xỏ gì ở đây đâu nhóc con! – Bà béo hắng giọng.

Riêng những lời này đứa bé không ngạc nhiên bởi với nó, những lời nói đó là một món ăn thường xuyên. Nó ngoan ngoãn trả lời:

– Dạ , cháu đến để mua bánh ạ.

Vết nhăn của bà béo nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cái nhìn sâu hoắm, ngạc nhiên…

– Gì… ơ.. cháu mua bánh à? – Bà béo hỏi.

– Dạ .. – đứa bé đáp – … cháu muốn mua 1 cái ạ.

– Ờ..thì… thôi được… Vậy cháu muốn mua cái nào ? – Bà béo hơi ngờ vực, nói.

Đứa bé mạnh bạo đứng lên, chỉ tay vào cái bánh mơ ước của nó…

– Cái đó à .. – Bà béo hỏi lại, nhìn nó chằm chằm – … Cháu có tiền không đấy?

Đứa bé nhoẻn miệng cười, lôi cái bọc ni lông cục tiền lẻ của mình, cẩn thận để lên trên mặt kính.

– Dạ.. 30 000 phải không bà ?… – Nó hỏi lại.

Bà béo nhìn vào cục tiền trên mặt kính, đột nhiên cảm thấy thật thẹn thùng, không trả lời.

Đứa bé lo lắng, nó vội nói:

– Không đủ hả bà…? – Mặt nó ngơ ngác trông đến tội nghiệp …

– Không, không.. đủ mà cháu.. – Bà béo xúc động đáp lại.

Đứa bé ngây ngất trước câu trả lời, nó sung sướng nhận ra khoảng cách một lớp kính của nó với cái bánh kia sắp được xóa tan. Chỉ một lát nữa thôi, nó sẽ được thưởng thức cái bánh mơ ước, được cắn ngập răng vào lớp ga tô kia… Ấy không – nó tự gạt đi – phải ăn từ từ thôi không hết thì sao… Mới nghĩ đến đó thôi mà nó đã phải nuốt nước miếng.

“Vụtttt..” – Một cái bóng chạy thật nhanh qua trước mặt tiệm khi nó vẫn còn đang mải mê nghĩ. Bà béo và cả nó đều giật mình ngước ra, và nhận ra cái dáng của thằng Năm “liều” đang hùng hục chạy như vớ được vàng.

Đứa bé ngạc nhiên nhìn theo nó trước khi chính nó cũng la toáng lên, cục tiền nó để trên mặt kính đã biến mất!

Chỉ trong thoáng chốc mà với nó mọi thứ như tối đen lại. Khoảng cách 1 tấm kính lại chợt trở nên xa vời tới thế…

– Không! Trả tiền cho tao! – Nó hét lên và lao vụt ra ngoài đuổi theo thằng Năm “liều”.

Bà béo gọi với nó cái gì đó khi nó đuổi theo thằng Năm, nhưng nó không nghe rõ và cũng không thể nghe rõ bởi nó cần lấy lại cục tiền kia, cục tiền để thực hiện giấc mơ của nó…

Thằng Năm liều chạy nhanh như sóc, nhưng nó cũng không kém, nó lì lợm bám theo thằng Năm tới mấy con phố trước khi dừng lại, thở hồng hộc khi dồn được thằng Năm ra một bãi phế thải.

– Trả tao đây! – Nó lau vụt đi dòng nước mắt trào ra, chảy dài trên gò má mình, cương quyết nói.

Thằng Năm cũng thở hổn hển, nhưng nó nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh và táo tợn của mình, cái tính cách mà một đứa trẻ 10 tuổi như nó đã bị buộc phải có để sinh tồn.

– Mày muốn ăn đòn à? – Năm “liều” gằn giọng.

Đứa bé hơi run run, nhưng với nó, lúc này không phải là lúc cho sự run sợ.

– Trả tao đây! – Nó cương quyết.

Năm “liều” không nói nhiều , nhanh chóng thụi cho nó một đấm vào ổ bụng . Nó đau đớn gục xuống và loạng choạng khi nhận 1 cái tát của thằng Năm .

– Thằng oắt này, còn muốn lấy lại không ? – Năm “liều” quát.

Đứa bé bật khóc, nhưng nó không lùi lại mà lẳng lặng đứng dậy, lao vào Năm liều với tất cả sức mạnh của mình. Và cả hai đứa ngã dúi dụi xuống nền đất bẩn, quần nhau tơi tả… Giờ thì cái áo bông của nó đã rách bươm hết, nhưng nó chẳng còn quan tâm tới nó nữa, ngay cả những vết bầm mà thằng Năm liều đấm đá với nó cũng chẳng quan trọng nữa, nó chỉ biết dồn sức và tấn công đối thủ của mình. Năm “liều” tức tối, thụi nó vài cái trời giáng bằng cây gậy gỗ nó vớ được trên đất. Nhưng hôm nay nó chợt trở nên lì lợm vô cùng. Và, đột nhiên, nó, bằng tất cả những sức mạnh có thể, ôm chặt lấy Năm “liều”, cắn mạnh vào bả cánh tay đang cầm tiền của nó.

– Á.. bỏ tao ra ! – Năm “liều” rú lên đau đớn .

Nó dồn sức đập bôm bốp cái thanh gỗ vào lưng đứa bé. Nhưng đứa bé không bỏ ra. Nó nén đau mà cắn mạnh hơn nữa.

– Á… – Năm “liều” hét ầm ĩ – .. bỏ tao ra.. trả tiền mày đây.. bỏ tao ra.. – Nó quẳng vội cái cục tiền xuống đất.

Đứa bé nhận ra điều đó. Nó nhả tay thằng Năm ra mà ngã xoài xuống đất, bùn bắn cả lên mặt, nhưng bàn tay nó, siết chặt 30000 tiền lẻ của mình, sung sướng cười to. Năm “liều” ngay lập tức bỏ chạy với cánh tay rướm máu từ vết cắn sâu hoắm ..

Nửa tiếng sau, đứa bé quay lại cửa hàng bà béo. Lần này nó sẽ cẩn thận, nó sẽ không để bất cứ ai lấy mất số tiền này của nó nữa, nó phải thực hiện ước mơ của mình, chiếc bánh năm mới!

“Leng keng”.– cái chuông gió lại kêu lên lần nữa…

Bà béo quay lại và ngạc nhiên nhìn đứa bé, với bộ mặt thâm tím và quần áo dính đầy sình đất…

– Bà vẫn bán cho cháu chứ ạ? – Đứa bé lễ phép nói, giọng nó run lên vì lạnh, nhưng vô cùng cứng cỏi.

– Cháu.. – Bà béo ngạc nhiên.

– Cháu lấy lại được tiền rồi .. – đứa bé nhoẻn miệng cười – .. bà bán cho cháu cái bánh đó nhé… Tiền cháu gói trong giấy ni lông kĩ lắm, nó chỉ bẩn cái giấy bọc thôi, cháu cởi ra là sạch hết ý ạ.

Nói rồi, nó vội vã cởi sợi dây cuốn quanh bọc tiền của mình nhưng một đôi bàn tay ấm áp đã ôm lấy bàn tay nó, ngăn nó lại. Bà béo khuỵu xuống, dùng đôi bàn tay trắng, sạch sẽ của mình ôm lấy bàn tay đen đuốc, bẩn thỉu của nó, siết bọc tiền vào tay nó …

– Cháu đã trả tiền rồi nhóc à.. – Bà nói.

– Dạ ? .. – Đứa bé ngạc nhiên kêu lên – .. cháu đã trả đâu ạ..

Bà béo mỉm cười, đưa cho nó một hộp nhựa trong suốt mà trong đó là chiếc bánh thơm phức, ngọt ngào ngay từ cái nhìn đầu tiên với đứa bé.

– Cháu đã trả rồi… – Bà béo nhắc lại – … cháu đã cho đứa ăn trộm đó một bài học, không dám lấy tiền chỗ bà nữa, vậy là cháu đã trả rồi..

– Dạ.. cháu.. cháu chỉ cố lấy lại tiền của mình thôi mà – Đứa bé ú ớ thú thật..

Nhưng bà béo chỉ xoa đầu nó rồi đứng dậy, quay ra tiếp đãi các vị khách của mình sau khi nở với nó một nụ cười nhân hậu ..

Đứa bé sững sờ, và chợt nhận ra con người không phải tất cả đều lạnh lẽo như cơn mưa kia. Nó sung sướng bước ra ngoài cửa hàng, men theo đường ray cũ để về “nhà”… Cơn gió cắt da cắt thịt vẫn rít lên trong không khí, nhưng nó đã bị đẩy lùi hoàn toàn bởi vị ngọt từ chiếc bánh mềm, thơm phức trên tay nó, chiếc bánh năm mới!

… Ngày mai rồi sẽ ra sao, nó cũng không biết, nhưng nó biết dù đó có tối tăm thế nào, thì nó cũng đã sẵn sàng đón nhận…

Và câu chuyện của cuộc đời nó rồi sẽ ra sao, một phần do chính các bạn viết tiếp…

Blog Radio thực hiện theo truyện ngắn của Max Lionhart

Về tác giả Blog Max Lionhart: Hơi lạnh lùng một chút, hơi cá tính 1 tí, nói chung hơi… đặc biệt 

Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn