Blog Radio 48: Người yêu bé nhỏ

Người yêu bé nhỏ

Người yêu bé nhỏ

Blog Radio – Các bạn thân mến chắc hẳn chúng ta vẫn nhớ trong chương trình Blog Radio số 47 chúng ta đã được nghe câu chuyện Hoa sữa thôi rơi, một câu chuyện mang lại cảm nhận khác về mùa thu, về thân phận của những cô con gái nơi vũ trường sôi động. Hôm nay Blog Radio tiếp tục mang tới các bạn một câu chuyện diễn ra trong không gian của mùa thu. Mùa thu đẹp nhưng dường như mùa thu luôn luôn gắn với những kỷ niệm thật buồn, mời các bạn lắng nghe câu chuyện của chúng tôi hôm nay…

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!

Blog RadioTác giả: Hong Lam – tuyetmuaha_trongtoi

 “ –  Hưng Hưng, chúng mình cưới nhau đi!

– Sao lại cưới?! Em muốn lấy anh à?! 

– Em làm cô dâu, anh Hưng làm chú rể.

 – Sao em lại muốn lấy anh sớm thế ?

– Lúc sáng, em xem ti vi, thấy cô dâu mặc váy cưới đẹp tuyệt trần !…’’

Cùng sinh ra ở Hà Nội, cùng sống chung trong một khu phố, cùng đi về chung một ngõ nhỏ, cùng nô đùa trên một khoảng sân… tôi đã lớn lên cùng với tuổi thơ của em theo năm tháng…

Thủơ nhỏ, mỗi lần em muốn làm Công chúa là tôi lại phải sắm vai Hoàng tử. Em muốn làm vợ thì tôi sẽ làm chồng. Em muốn làm cô dâu, tôi phải chiếm ngay chân chú rể… Mỗi lần như thế, tôi và em lại ôm nhau cười nắc nẻ, nhưng chúng tôi luôn là một đôi hoàn mĩ… Cứ nghĩ, tưởng như chúng tôi đã là của nhau rồi…

Tôi hơn em 4 tuổi, nên tôi cứ cho mình cái quyền đã được thấy em chào đời. Hôm ấy, tôi thấy một ngôi sao băng qua bầu trời. Tôi luôn cho rằng, đó là nàng công chúa của trời mây. Sau này, mặc em có cái tên mĩ miều như công chúa – Minh Thu – tôi vẫn gọi em là Mây…

Cô Mây bé nhỏ của tôi không thích mùa thu Hà Nội. Em nói rằng, em thích mùa thu, cũng như bao người khác thích mùa thu, nhưng em không thích mùa thu Hà Nội – dù Hà Nội đẹp nhất mùa thu. Em thích mùa thu, vì mùa thu trong lành và mát mẻ. Em thích mùa thu, vì mùa thu cho vị cốm thơm nồng. Em thích mùa thu, vì đó là mùa em cất tiếng khóc chào đời… Mùa thu Hà Nội, con phố nào cũng vàng những lá rơi. Con đường nào cũng bắt gặp lá vàng bay trong gió. Tụi con nít tha hồ nô đùa trên chiếu lá bên sân… Mùa thu đẹp một vẻ đẹp không gì diễn tả.

Em giống như mùa thu Hà Nội, mang nét đẹp mặn mà, nhưng đầy thuần khiết, tinh khôi. Nơi em, luôn có những khoảng trời bình yên rất rộng mà mỗi lần ở bên, tôi thấy thanh thản lạ lùng. Nhưng, em không muốn mình là… mùa thu Hà Nội.

Mùa thu, em phải ngồi đợi bà trong bóng chiều rất muộn. Mùa thu, bà về nhà khi em đã ngủ, và sáng ra đi khi em vẫn chưa tình giấc nồng. Mùa thu… bà bận bịu hơn với công việc vệ sinh đường phố mỗi ngày…

Em thích những chiếc lá rơi vàng cả góc phố, nhưng em biết chúng làm bà em vất vả hơn. Em thích cái lành lạnh khi đêm khuya, nhưng bà em lúc ấy vẫn chưa về. Em thích những buổi sáng mát trong bên hiên nhà, nhưng bà em đã phải dậy từ rất sớm. Em thích mùa thu, nhưng với mùa thu Hà Nội….có bao nhiêu đứa trẻ như em?…

Ngôi nhà nhỏ của hai bà cháu nằm khiêm tốn bên cạnh ngôi nhà ba tầng của gia đình tôi. Tôi không biết ba em là ai, nhưng tôi từng được mẹ em bế trên tay khi bà vẫn còn là một thiếu nữ. Tôi cũng không nhớ rõ khuôn mặt của bà, vì sau cái ngày em chào đời, tôi không còn thấy bà nữa. Nhưng sau này, mỗi lần em hỏi, tôi vẫn thường kể cho em như thể tôi đã biết rất rõ về bà . Tôi đã xây lên trong trái tim em một người mẹ tuyệt vời như bà tiên trong cổ tích. Tôi thể rằng, tôi không có lấy nửa lời gian dối, vì tôi cũng luôn nghĩ về bà như vậy. Nêu không, làm sao có thể có được một cô công chúa nhỏ, đẹp như mùa thu Hà Nội thế này…

Bà em làm công việc giống như chị lao công trong bài ‘’Chị Lao Công’’ mà tôi đã từng được học khi còn nhỏ. Ngày đó, tôi chỉ biết bà em là một người quét rác. Trong tâm hồn của một một thằng bé 9 tuổi như tôi lúc ấy, đó là một nghề chẳng mấy vinh quang. Bạ mẹ tôi đều làm bác sĩ trong một bệnh viện lớn, được cả khu phố kiêng nể và kính trọng. Mà xét đến cùng, trong cái khu phố này, nhà ai không giáo viên thì bác sĩ, không bác sĩ thì doanh nhân… chỉ có bà em là làm nghề quét rác. Ấy thế mà, chẳng ai thiếu sự tôn trọng với bà. Ba mẹ tôi yêu quý bé Mây như con gái, các bác hàng xóm xung quanh thì lúc nào cũng muốn bồng Mây trên tay. Nhưng lúc như thế, tôi luôn gặp ở bà một nụ cười ấm áp. Tôi đã rất yêu nụ cười ấy …

Em được thừa hưởng từ bà tất cả những điều tuyệt vời ấy. Em có đôi mắt sóng sánh hồ thu trong vắt, có nụ cười đẹp như bông hoa hàm tiếu bé nhỏ… Tâm hồn em trong lành như ban mai buổi sáng. Bên trong cái cơ thể bé nhỏ ấy là một trái tim đầy nghị lực, đầy yêu thương và xúc cảm…Ngày ấy, tôi không biết, sao bà lại có được sự yêu quý và kính trong của mọi người đến thế. Tôi thấy nhà bà nghèo, công việc bà làm chẳng phải cao sang, con gái bà không chồng mà chửa… Bao nhiêu cái như thế, thì điều gì khiến bà luôn ấm ấp trong tim mọi người? Có phải chăng, nơi bà, luôn có một cái gì còn hơn cả tình yêu ?

Từ nhỏ, tôi đã luôn phục em vì em uống thuốc rất giỏi. Mỗi lần sang chơi, sau bữa ăn, tôi lại thấy em ngồi bên cả một đống thuốc to đùng, mà bữa cơm, nhiều khi chỉ rau muống với cà. Tôi không biết em mắc bệnh gì, mà kỳ lạ hơn, chính em cũng không biết. Mỗi lần tôi hỏi, em chỉ cười đùa ‘’Em uống thuốc không phải em là một con bệnh, mà bởi vì bệnh là bạn của em’’. Tôi cứ nghĩ em đần độn nên mới nói bênh là bạn của mình. Nhưng, sau này tôi mới hiểu, em luôn rất sợ uống thuốc. Có những lần cả trong những giấc mơ, em cũng ú ớ khóc thét lên rằng, em không muốn uống thuốc. Tôi thấy mình thương em nhiều quá…

Tôi không biết em mắc bệnh gì, và thứ thuốc ấy hiệu quả đến bao nhiêu. Nhưng càng ngày, tôi càng thấy em ốm yếu, ra vào viện nhiều hơn. Tôi cảm tưởng như mọi người đều biết bệnh của em, kể cả ba mẹ tôi, nhưng không ai nói. Tôi có lo lắng, có hỏi han về căn bệnh ấy, nhưng cũng chỉ nhận được những câu trả lời rất chung chung. Rồi ngày em ra viện, thấy em vui vẻ trở lại, tôi cũng quên khuấy mất.

Thời gian cứ thế trôi, nhưng lặng lẽ và u ám hơn nhiều… Dường như em đã không còn có thể chạy nhảy cùng tôi, không còn có thể chơi trò ‘’đua xe’’ – mà mỗi chiếc xe đều là xe cút kít. Em yếu ớt, xanh xao, vàng vọt như một chiếc lá cố bám lại trên cành cây xơ xác. Tôi đã quen cả với mỗi hành lang nơi bệnh viện, vì thời gian em ở đó nhiều hơn ở nhà.

Cứ tan học, tôi không về nhà mà đến thẳng bệnh viện với em. Em háo hức nghe tôi kể chuyện trường lớp rồi khẽ nói ‘’ Sau này, em cũng đi học như anh Hưng’’. Tôi luôn nắm tay em, an ủi. Tôi cũng tin rằng, em sẽ khỏi bênh, sớm ra viện. Em cũng đã đến tuổi đi học rồi. ‘’Sáu tuổi rồi, đi học lớp một được rồi còn gì nữa’’ – tôi chọc lại em, cái miệng nhỏ xinh cười bẽn lẽn…

Năm đó em sáu tuổi, sáu tuổi mà em vẫn chưa đi học mẫu giáo. Em luôn phải nằm viện nên không thể đi học. Tôi thấy được trong ánh mắt em niềm khao khát đến trường nhiều lắm. Nên, cứ sau giờ tan học, tôi lại đến kể em nghe nhưng vui, buồn, lo, sợ của tuổi học trò. Những lúc như thế, tôi thấy mắt em cứ long lên hạnh phúc…

Rồi em cũng được về nhà. Tôi vui lắm. Năm nay, tôi đã lên lớp bốn. Thế là tôi đã bước vào thời trung học. Rồi đây bé Mây sẽ vào mẫu giáo. Em sẽ đi học, tôi sẽ dạy em học, để em không là bé ngốc nữa.

Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng. Em mỗi ngày cứ yếu đi nhiều hơn. Mặt em đã sạm lại, nhiều lúc tím cả đi. Tôi thấy người em có những nốt nổi lên, em đau đớn. Kỳ lạ hơn, những lúc này ba mẹ tôi lại trở nên lo lắng khi tôi đến gần Mấy. Dù không nói ra, nhưng tôi thấy được điều đó trên nét mặt của ba mẹ. Rồi bà Mây cũng không muốn tôi đến gần em. Chỉ có Mây là tôi biết, em mong tôi lắm…

Ngày khai giảng, tôi đến trường trong bộ quần áo mới tinh tươm. Nhận thầy, nhận bạn, niềm vui hân hoan trong năm học mới cũng khiến tôi vơi bớt phần nào nỗi thương nhớ về Mây. Gần tháng nay, tôi đã không được gặp em, không biết em đã đỡ hơn chưa, em có đau đớn nhiều không… Tôi thương em quá…

Mây bé nhỏ của tôi nằm bất động trên giường. Mi mắt nhắm hờ, em đang ngủ, nhưng tôi tưởng như em biết tôi đang ở bên. Mới có một tháng thôi tôi không thây em, mới chỉ có một tháng thôi mà em của tôi như một cái xác khô không hồn. Tôi cứ nắm tay em thôi, không dám gọi, sợ làm em tình giấc. Tôi cứ nắm tay em thôi, tôi không khóc.Khi ngồi trong lớp mới, tôi thấy người mình cứ nóng ran như bị sốt. Rồi tôi thấy em đừng bên song của lớp, cười khẽ gọi tên tôi ‘’Hưng, Hưng!’’. Tôi biết mình đang bị hoa mắt, tôi nhớ là em đang ở nhà, tôi nghĩ tôi bị ốm rồi. Trong lúc đó, tôi thấy thầy giáo gọi tên tôi. Tôi vẫn cứ u mê như lạc trong cảm giác. Tôi không thưa nổi và cũng không rõ có đúng thầy gọi tôi không. Tôi cứ thấy em đang đứng bên song của sổ, em đang gọi ‘’ Hưng, Hưng!’’. Chỉ đến khi ba tôi vào tận nơi, kéo tay tôi ra khỏi lớp tôi mới như bừng tỉnh. Tự nhiên, tôi thấy lòng lo sợ quá, nước mắt cứ rơi thôi – dù lúc đó tôi chưa biết chuyện gì.

Tất cả mọi người đều khóc…. Hôm nay là sinh nhật em tròn 6 tuổi. Lẽ ra hôm nay, em được đến trường. Lẽ ra hôm nay, em đã cùng tôi đi khai giảng, nhận thầy, nhận lớp. Hàng ngày, tôi sẽ cùng em đi học. Tôi sẽ dạy em cách làm toán , làm văn. Tôi sẽ chỉ cho em những con đường mới, những góc phố mới. Em sẽ đi trong mùa thu Hà Nội…

Sau cái chết của Mây, tôi đã giận ba mẹ tôi thật nhiều. Tôi đã không có cơ hội được thấy em cười, không có cơ hội nghe em nói, không có cơ hội được chúc em Bình Yên – cho dù đó là lần sau cuối… Tôi đã khóc khi em năm yên dưới nầm mồ đất. Tôi chỉ khóc khi đã không còn được nắm bàn tay em nữa….Vì sao lại thế ?!!!

Sau này, ba mẹ tôi mới nói cho tôi biết em mắc bệnh gì. Em mang trong mình căn bệnh thế kỷ AIDS. Mẹ em do một phút bộng bột đã trao thân, gửi phận nhầm người. Ai ở khu phố cũng biết chuyện, nhưng không ai vì thế mà xa lánh bé Mây. Mà vì em mắc bênh, nên mọi người càng yêu thương em hơn. Ba mẹ không nói với tôi, cũng vì muốn tôi có một cái nhìn không phiến diện khi chơi với em. Mọi người muốn, Mây có một tuổi thơ hoàn mĩ…

Tôi vẫn thường được nghe người ta nói về AIDS, tôi tưởng như nó là một cái gì ở xa tôi lắm. Vậy mà, nó đã ở rất gần tôi, ngay trong người phụ nữ bé nhỏ mà tôi tha thiết yêu thương bằng cả trái tim mình. Công chúa nhỏ bé của tôi, em đã đau đớn lắm phải không?! Nhưng giờ em đã không còn đau đớn nữa, giờ em đã thực sự được Bình Yên.

Trước khi rới xa nơi này, mọi người có nói cho em biết căn bệnh của mình.Nhưng, liệu tâm hồn non nớt ây, có biết AIDS là gì không?

Tôi ngồi trầm lặng trong buổi chiều thu. Em đã nhắn lại với tôi rằng, tôi đừng buồn khóc nhé, hãy nhớ đến em, hãy lưu giữ nhưng hình ảnh đẹp nhất về em trong trái tim tôi. Nàng công chúa của trời mây, tôi làm sao quên em cho được….Có ai đó đã từng nói, con người ta khi sinh đã mang trong mình một cái tội, tội làm người. Và đời người ai cũng phải chết. Chết là hết, là sự chấm hết cho một cuộc đời đã ra đi. Nhưng, có những cái chết, vẫn là dấu ba chấm cho những cuộc đời còn lại… Những đứa trẻ như Mây, sinh ra và tồn tại cho đến bấy giờ, liệu em đã kịp mang trong mình một cái tội hay chưa ?!

Ai nói rằng con người sợ những gì không giống họ? Ai cho rằng, cuộc đời độc ác không có chỗ cho niềm tin và tình thương nhân loại? Đâu chỉ có những con người đồng cảnh mới cảm thông được cho nhau?! Dù cuộc sống có bi thảm đến đâu, thì cái cội nguồn nhân bản lưu giữ trong tâm hồn con người vẫn là bất diệt, rằng con người không có khao khát chính đáng nào hơn là được yêu thương và trao gửi yêu thương…

Hai mươi mùa thu nữa đã trôi qua. Mùa thu này, tôi đã làm chú rể.

“ Hưng Hưng, chúng mình cưới nhau đi !…’’

Tôi vẫn nhớ lời em nói năm nao….

Tôi đã làm chú rể, nhưng cô dâu mặc chiếc áo cưới đẹp tuyệt trần không phải là em. Em không mặc chiếc áo cưới hôm nay, nhưng từ rất nhiều năm về trước, mùa thu nào tôi cũng tặng em một chiếc váy cưới đẹp tuyệt trần được dệt bằng máu của trái tim tôi.

Vợ tôi, khi nghe tôi kể câu chuyện này đã khóc kinh thiên động địa. Cô ấy mong rằng, sẽ được cùng tôi gìn giữ những hình ảnh của em.

Trong trái tim tôi, có một người em bé nhỏ tên gọi là ‘’Vĩnh viễn’’. Em đứng đó, giữa trời thu trong vắt, toàn thân toát ra một thứ ánh sáng nhẹ nhõm, vô hình.

Nàng công chúa của trời mây, em hãy Bình Yên nhé!

  • Blog Radio thực hiện theo truyện ngắn của Lâm Hồng – tuyetmuaha_trongtoi
Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn