Blog Radio 180: Sữa và kem bạc hà

Yêu người đã có gia đình

Yêu người đã có gia đình

Bạn thân mến!

Có khi nào một ngày bất chợt, nắng vàng hanh hao, gió nhẹ len lén đẩy cánh cửa sổ, chiếc rèm cửa khẽ rung. Từ cửa sổ phòng mình nhìn xuống khoảng sân trải nắng yên bình, bạn chợt thấy những nói cười nơi dưới kia không còn ồn ã, xôn xao mà bỗng khe khẽ, nhòa nhạt đi… Cuộc sống vốn cứ xoay vần và tình yêu là một vòng tròn khép kín, hạnh phúc hay chia ly do ta có trân trọng nắm giữ hạnh phúc trong tay mình không?

Bạn sẽ thế nào nếu gặp phải tình huống như cô gái trong câu chuyện ngày hôm nay: Yêu một người đã có gia đình…

Blog Radio tin chắc mỗi chúng ta sẽ có câu trả lời cho chính mình dù bạn có ở trong hoàn cảnh của câu chuyện hay không? Và nếu được bạn hãy sẻ chia với Blog Radio những điều bạn còn chưa dám nói với ai đó thông qua chương trình hôm nay nhé!

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!

 


Lá thư trong tuần

Người yêu tôi là một người tình

Em quen anh khi em còn làm ở công ty cũ cũng có tên giống tên công ty anh, anh nói em là mật thám của mấy người ở công ty em. Hay thật đấy, em không phải mật thám cũng không phải là người đi theo ngành hình sự nhưng em thích những câu chuyện trinh thám đầy tính khoa học. Em, một con bé mới ra trường, vất vả chật vật để kiếm được công việc mình yêu thích. Anh, một người đàn ông thành đạt, mặc dù còn rất trẻ. Em không biết chút gì về anh, chỉ biết anh là giám đốc của một công ty phần mềm và đang làm thêm ở một công ty khác. Em sẽ không biết thêm về anh nếu như một lần em không tình cờ đọc blog của anh. Qua những gì em đọc em càng tôn trọng anh hơn, hiểu anh hơn.

Hôm đó, em và anh hẹn nhau đi dạo phố, nhà anh cách nhà em có 15 phút đi bộ, em rất thích đi bộ dạo phố mặc dù con phố chúng ta đang ở không có gì đặc biệt cả, vẫn những gánh hàng rong, những quán nước chè vỉa hè, những cửa hàng quần áo sang trọng. Con phố vẫn như vậy và nó nhẹ nhàng hơn khi có anh đi cùng em. Em cũng lạ là sao một người như anh lại nhận lời đi dạo phố với em trong khi anh cho rằng em là mật thám. Một nụ cười nhẹ nhàng trên môi 2 chúng ta khi chúng ta nói về chuyện anh hiểu nhầm em thế nào…

Cũng từ đó anh và em hay nhắn tin gọi điện cho nhau, hỏi thăm nhau, trao đổi nhưng thông tin về công việc của nhau. Em bỏ việc với công việc không thích thú gì ở nhà phụ giúp gia đình. Em vẫn giữ liên lạc với anh, anh thông báo với em anh lấy vợ vào một ngày đầu đông, anh mời em về dự đám cưới của anh nhưng em không thể về được, em thầm chúc anh hanh phúc với gia đình mới của mình.

Có một hôm anh hỏi em: “Có khi nào em yêu anh không?”.

Em trả lời: “Đôi lúc em cảm thấy nhớ anh, nhớ rất nhiều, đôi lúc chợt hỏi em có yêu anh không”, một cái icon thè lưỡi tinh nghịch.

Sau Tết, anh lên Hà Nội, em và anh lại gặp nhau. Anh hẹn em đi dạo hồ gần nhà nhưng anh không đến, em về nhà đọc tin nhắn mới biết anh không ra được vì… vợ anh đang ở nhà.

Bẵng một thời gian em nhận được tin nhắn của anh: “Mình gặp nhau nhé, em qua nhà anh”. Đêm đó, em đã không về nhà…

Em đã rất hạnh phúc và cũng rất sợ mất anh nhưng anh không thể là người đàn ông của em được, anh còn gia đình, còn vợ con… Em không thể lấy mất đi người đàn ông của gia đinh nhỏ bé hạnh phúc đó được. Em nói với anh là em sẽ đi Sài Gòn trong tháng tới, nơi em quyết định dừng chân trong một thời gian dài nhưng rồi em cũng không đi được. Anh không hề giữ chân em, chỉ một lần cũng không… Em để cho tâm hồn mình không ở Hà Nội mà đi lang thang ở một chân trời nào đó, không ai biết mình là ai, không ai biết mình từ đâu đến.

Đến ngày hôm qua, anh và em đã nói chuyện qua nick chat:

– Giờ em đang làm gì, tính bao giờ lấy chồng vậy?

Vẫn là câu hỏi bao giờ em lấy chồng như những người bạn thân hỏi em và những câu trả lời là tao không lấy chồng đâu, được tự do không sướng sao !!!???

– Việc con gái nói không lấy chồng là tùy từng người.

– Sao anh thấy thú vị?

– ?

– Ai rồi cũng hướng tới gia đình, một mái ấm thực sự, có chồng, có con, có gia đình bao bọc. Anh cũng nghĩ em như thế. Anh vẫn luôn cầu mong em hạnh phúc, có người nào đó sẽ mang cho em niềm vui của một gia đình.Trong khi anh thì không thể có tình cảm, yêu thương. Sau anh là vợ, là con cái và gia đình. Anh không thể cứ để em phải hy sinh mãi vì anh. Ở bên anh, hai đứa có những lúc nóng bỏng, quên mình. Nếu lỡ làng, biết làm sao…

– Đến bây giờ anh sẽ nói những gì anh nghĩ, những điều anh đã định nói, có những lần anh muốn gặp em để nói rằng “mình xa nhau nhé”. Nhưng thay vì nói câu đó, anh đã để em nói ra, những lúc muộn, anh bảo em sang mặc dầu biết em không thể sang, … có lẽ giờ em không còn nhớ anh, yêu anh và không còn giận những câu nói qua tin nhắn, những lúc rủ em đi chỗ này chỗ nọ. Hy vọng, em luôn hạnh phúc và sớm nghĩ đến việc có một gia đình.

Em im lặng và chỉ đặt cho anh những dấu chấm hỏi vô nghĩa.

– Em không nghĩ đến việc có gia đình mặc dù rất muốn có 1 đứa con.

– Anh không muốn con mình không có bố. Nói chung, anh trân trọng những gì mình có. Có những thằng đàn ông đi gây họa, rồi mặc người ta bụng mang dạ chửa, có con sinh ra cũng kệ. Nếu anh có với em một đứa con, có nghĩa là phải có trách nhiệm mà anh không thể gánh thêm trách nhiệm nữa. Cho nên, mình xa nhau, em nhỉ?

– Anh sợ trách nhiệm hay sợ không gánh được trách nhiệm đó?

– Không. Trách nhiệm của một người cha, một người chồng sẽ chỉ có được một gia đình. Không thể để người phụ nữ mình yêu thương có con với mình, mà đứa con đó chỉ được gọi là ngoài giá thú, người mình yêu chỉ là người tình.

– Em cũng không phải người có thể phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác được, đúng không anh?

– Uh, hai đứa mình không thể đến với nhau được một cách trọn vẹn. Sẽ thêm đau khổ dù yêu thương đến mấy đi chăng nữa.

– Em chọn cách ra đi như thế có đúng không nhỉ, em sẽ không về Hà Nội nữa, cuộc sống của em ở đây cũng tạm ổn?

– Không đúng

– Không đúng?

– Uh, không đúng

– Tại sao, em có nói với anh là em vào Sài Gòn mà?

– Chạy trốn không phải là cách

– Chay trốn? – Em thốt ra câu hỏi đó với một nụ cười mỉa mai, cho em hay cho ai…

– Thực lòng, anh thương mến em. Nhưng anh không thể bỏ vợ, bỏ con vì vợ và con anh không có tội. Dù đứa bé là con của anh với vợ hay với em thì không đứa bé nào có tội cả. Cho nên, nếu hai đứa mình lỡ làng, anh thực sự khó xử.

– Vợ anh và con anh không có tội nên em chọn cách đó, em không muốn gia đình anh có một sự lục đục nào vì em.

– Anh hiểu.

– Trước khi em đi, em có đến tìm anh nhưng anh không có nhà.

– Anh nghĩ, em chưa đi, em đang ở HN, anh cảm nhận thấy thế.

Em đã nói dối anh là em đã đi nhưng em vẫn còn ở đây. Anh cảm nhận thấy em vẫn ở Hà Nội, đúng là từ khi em nói với anh là em đi xa khỏi Hà Nội đến hôm nay. Trên tay em bây giờ là tấm vé máy bay Hà Nội – Sài Gòn, chuyến bay đêm nay. Có thể anh cho rằng quyết định này của em là trốn chạy sự thật và không dám đối mặt với nó. Em chỉ có thể làm như vậy để quên và nhớ những kỷ niêm của chúng ta.

Em thầm mong gia đình anh với một thiên thần nhỏ bé đang ngự trị trong đó luôn hạnh phúc…

  • Gửi từ email Quỳnh Trinh – quynhtrinh_it@

Truyện ngắn: Sữa và kem bạc hà

“Viết trước hết là để thỏa mãn cảm xúc bản thân”

***

6h sáng.

Cô vác balô lên vai. Ngoắc taxi, và đến công ty anh.

Anh đã đợi sẵn dưới chân tòa nhà. Lâu rồi cô mới thấy anh mặc jeans và áo thun kẻ sọc. Đa số những lần gặp nhau, anh đều quần tây áo sơ mi chỉn chu, đưa cô đi ăn, trò chuyện với cô, rồi lại quay về công ty làm đến khuya.

Anh bảo tài xế chạy về hướng Nam. Cô và anh đang đi ra biển.

Anh khẽ kéo cô dựa vào người anh, dụi đầu vào tóc cô và hít thật sâu.

Cô cũng khẽ vòng tay ôm lấy anh. Một cái ôm không trọn vẹn, anh to quá vòng tay cô. Cô nghe thấy mùi nắng từ áo anh, cả mùi da thịt của anh, cái mùi mà cô đang vô cùng nhớ.

Những lần đi cùng, có bao giờ cô được ngồi thật sát anh thế này. Cô nhớ chỉ duy nhất hai lần. Lần đầu tiên khi anh đưa cô về nhà, cũng ngồi trên taxi thế này. Hôm đó anh ho rất nhiều, nhưng vẫn cùng cô ăn kem. Cô gọi kem chocolate bạc hà, anh bảo sẽ chọn kem giống cô để được nếm món kem bạc hà mà cô ưa thích. Anh luôn đòi nếm thử những món ăn mà cô gọi, thỉnh thoảng lại còn bắt đút không khác gì trẻ con. Cô yêu nhiều cái trẻ con trong một người đàn ông như anh.

Lần thứ hai anh ngồi sát cô đến nỗi cô có thể nghe được tiếng nhịp từ lồng ngực anh. Hôm đó anh và cô đến khu thương mại chơi điện tử. Phòng game rất đông, anh đã nhường cái ghế cuối cùng cho cô. Và để cả hai cùng có thể chơi trò tìm điểm khác nhau trên màn hình, cô bảo cô có thể “share” cái chỗ ngồi khiêm tốn ấy với anh. Và cứ thế, cô như lọt thỏm trong lòng anh, thỉnh thoảng lại hất cùi chỏ vào ngực anh nũng nịu khi anh không buồn tập trung vào màn hình mà chỉ mải dụi đầu vào tóc cô. Đó là lần cuối cùng anh ngồi thật sát cô. Là hôm chị ấy đi công tác.

Cô đưa tay ôm lấy gương mặt anh. Và như mọi khi, anh lại cầm lấy tay cô và đặt lên đấy một nụ hôn, nhẹ và sâu. Cô thích cái cảm giác nhồn nhột khi gương mặt anh cạ vào làn da mỏng mảnh của cô. Cô thích chạm vào cằm anh sau khi anh cạo râu được 2 ngày. Có lần cô đã nói với anh điều này, và kể từ đó cô hay nhận được tin nhắn của anh với nội dung: “Hai ngày trước anh đã cạo râu. Hôm nay em có muốn gặp anh không?”. Và cô sẽ gặp anh, và cô sẽ vờ như vô tình với tay trước mặt anh để lấy thứ gì đó, và anh sẽ vờ như vô tình chạm cằm vào cánh tay cô, khẽ dừng ở đấy cho đến khi cô nhoẻn miệng cười và tặng anh một cái liếc sắc đến ngọt ngào.

Điện thoại anh báo có tin nhắn. Đúng 8h. Không cần đọc cô cũng biết được là của ai. Là chị ấy nhắc anh uống sữa. Đối với chị ấy, anh như một đứa trẻ cần sự chăm bẵm và giám sát thường xuyên. Cứ đúng 8h chị nhắc anh uống sữa. 12h điện thoại nhắc anh đừng bỏ bữa trưa. Đợt anh bị ho kéo dài, ngày nào chị cũng nhắc anh uống thuốc. Còn cô thì chỉ bảo anh ráng nhịn uống nước đá vì cô biết anh không thể nào uống nước không lạnh. Thậm chí còn đòi anh đưa đi ăn kem để ăn mừng sự kiện cả cô cũng bị viêm họng.

– “Ôi thèm kem bạc hà quá đi!”

Cô biết anh đang cố làm cô vui sau tiếng báo tin nhắn vừa rồi. Chẳng bao giờ cô bảo với anh là cô buồn vì điều đấy cả. Bởi cô đã chấp nhận là người thứ hai yêu anh, sau chị ấy. Đã có lúc cô nghĩ mình có thể đánh đổi tất cả để anh chỉ là của riêng cô, hoặc chí ít nếu cô có thể xuất hiện trước mặt anh trước chị ấy, chắc chắn mọi chuyện sẽ khác. Có lúc trong giây phút ích kỷ, cô ước giá như anh bớt thành công đi một ít, bớt đáng yêu đi một ít, như thế có thể chị ấy sẽ không còn ở bên anh nữa, và chỉ còn một mình cô ở lại. Nhưng rồi cô lại nhanh chóng xua tan cái ý nghĩ ấy đi vì như thế thật bất công cho anh quá.

Anh quyết định tắt máy điện thoại.

Đây là lần đầu tiên cô ra Biển cùng anh. Cô đang thực hiện lời hứa của mình năm xưa khi đưa anh ra trước Biến. “Trông thấy anh rồi chứ Biển? Là người em yêu vô cùng.” Rồi cô đưa máy ảnh lên, hướng ống kính vào mình rồi nép thật sát vào anh. Cô thích chụp ảnh, nhưng chưa bao giờ để anh chụp ảnh cho cô.

– “Em không muốn phải đứng một mình mà không có anh bên cạnh.”

Và anh lại ôm cô vào lòng, đặt khẽ lên trán một nụ hôn. Rất ấm.

Cô nhón chân thật khẽ. Anh đang ngủ. Hai má anh đỏ ửng hệt như khi vừa mới uống xong hai cốc bia. Cô yêu gương mặt anh lúc này mặc dù chẳng thích anh uống bia nhiều tẹo nào. Cô khẽ tiến đến đầu giường, buộc lại những sợi tóc con đang rơi hai bên má, mím chặt môi và hít thật sâu, khe khẽ cúi gần sát mặt anh. Cô hầu như nín thở. Môi cô chạm vào môi anh, rất nhẹ. Cô nghe được hơi thở đều đều của anh phả vào cổ cô. Cô nhớ đến bộ phim “Người nhện” có cảnh cô gái hôn người nhện khi anh ta đang bị treo ngược trên cây.

“Thế em cho anh là Người nhện à?” – anh vẫn không mở mắt.

Ngượng ngùng như đứa trẻ bị bắt gặp đang ăn vụng, nhưng bàn tay của anh đã không cho môi cô rời khỏi anh khi ôm lấy đầu cô một cách dứt khoát.

“Nếu thế thì anh thích bị treo ngược suốt đời.”

***

Tỉnh giấc khi trời vẫn còn tờ mờ sáng, cô nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay anh. Không động đậy, không cựa mình, cô nằm yên nghe tiếng Biển hòa vào từng nhịp thở của anh. Cô nghe cả mùi thơm của anh, một mùi thơm mà có lẽ suốt cả cuộc đời này không bao giờ cô quên.

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của cô. Cô vội khẽ rời khỏi vòng tay anh. Là một người bạn thân của anh mà cô đã từng gặp gọi. Cô hơi ngạc nhiên nhưng rồi nhớ ra rằng anh đã tắt điện thoại từ sau tin nhắn sáng qua. Cô được báo rằng chị ấy hiện đang trong viện, phải mổ, một ca mổ tim khá quan trọng và mọi người không tài nào liên lạc được với anh.

Cô mang theo máy ảnh, một mình đi ra Biển.

Anh tỉnh giấc mà không thấy cô. Đoán rằng cô đang chụp cảnh Biển ngoài kia, anh chạy dọc bờ biển kiếm tìm trong vô vọng. Anh đã trông thấy dấu chân cô trên cát, từ cửa phòng dẫn ra Biển. Và rồi anh cũng đã thấy dấu chân cô đi trở lại phòng. Chắc cô lại đùa với anh đây mà, anh bật cười. Cô có lúc nũng nịu như một đứa trẻ, có lúc già dặn như một phụ nữ từng trải, nhưng lúc nào cũng vô cùng quyến rũ, từ cái cách cô nhìn anh, cách cô nói chuyện với anh, cách cô quan tâm đến anh, cách cô hôn anh, thậm chí trong từng sms cô gửi, vô cùng đặc biệt và lôi cuốn. Ở bên cô, anh hoàn toàn thoát khỏi hình ảnh gò bó nơi công sở của mình, cô dạy anh nói tiếng lóng và rồi cả hai bật cười như nắc nẻ khi anh thực tập nó với cô.

Suy nghĩ của anh dừng lại nơi chiếc bàn khi anh đặt chân đến cửa phòng. Là chiếc máy ảnh của cô mà chỉ mấy phút trước trong lúc vội chạy ra Biển anh đã không để ý đến. Không bao giờ cô đi đâu mà không mang theo máy ảnh – một thói quen và cũng để phục vụ cho sở thích chụp ảnh của cô.

Anh muốn xem trong lúc anh ngủ cô đã chụp được những gì.

… Là cảnh cô ngồi một mình trước Biển, nhoẻn miệng cười. Nhưng đôi mắt rất buồn. Anh đọc được điều đó.

Anh chỉnh máy ảnh cho chạy tiếp, nhưng không còn một tấm ảnh nào, không thấy cả tấm cô và anh hôm qua khi vừa đến Biển.

Anh bắt đầu có linh cảm không hay.

Anh tìm điện thoại gọi cho cô. Hai tin nhắn đang chờ khi anh vừa mở máy.

Tin nhắn đầu tiên: “Em phải vào viện. Tim em không được khỏe. Anh đang ở đâu? Em rất cần anh”.

Tin thứ hai: “Anh ơi, em chụp ảnh một mình trông cũng ổn đấy chứ?! Không có anh em vẫn ổn mà. Nhớ uống sữa mỗi ngày. Sữa sẽ tốt cho anh hơn kem bạc hà!”.

  • Gửi từ Blogger ALEX – Hoàng Anh
  • Blog Radio chuyển thể từ email Quỳnh Trinh và Alex – Hoàng Anh
Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn