Blog Radio 161: Yêu xa

Yêu xa

Yêu xa

  • Yêu xa – 1001 triệu điều không và khó nói

Lần đầu tiên, mình thấy lo lắng cho tương lai, 24 tuổi không quá muộn nhưng không phải là sớm để làm lại từ đầu nếu như… Có quá nhiều người nói với mình như vậy, rằng phải biết nghĩ cho bản thân mình, rằng “con gái có thì”…

Ngày trước mình chỉ mỉm cười, bởi bên cạnh mình luôn có một người biết làm cho mình vui mỗi lúc buồn, biết động viên mỗi lúc mình chán nản, biết yêu thương lúc mình cô độc. Và giờ đây, khoảng cách địa lý, những đêm mưa buồn, những lời mời gọi, khuyên nhủ của một vài người… khiến mình chùn bước.

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!

Yêu xa – nỗi nhớ. Nếu buồn, con người ta sẽ đi tìm niềm vui san lấp.Và niềm vui sẽ được dung hoà bởi những khoảnh khắc buồn. Còn nỗi nhớ? biết xếp vào trạng thái vui hay buồn và bằng cách nào để vượt qua?

Yêu xa – cám dỗ. Em cứ tưởng mình là người coi thường vật chất, coi thường danh vọng, và coi thường tình yêu của những người khác. Nhưng, giờ đây, em bắt đầu quan tâm dù một chút thôi đến những điều thư thế và cảm thấy yếu lòng.

Yêu xa – những nỗi lo vô hình. Rồi mình sẽ ra sao, liệu mình có đủ can đảm để theo đuổi khi mà thời gian không chờ đợi một ai? liệu mình có đủ quan trọng để gọi tình yêu quay về, liệu nơi xa xôi ấy, liệu có còn…?

Yêu xa – cô đơn. Tối thứ bảy em thui thủi một mình, lướt hết web này đến web khác. Sáng chủ nhật, em lân la từ siêu thị đến nhà sách, từ shop thời trang đến cửa hàng văn phòng phẩm. Ngày 4 vòng đi làm và 2 vòng đi học, thèm được ngồi sau lưng ai đó, để không phải lái xe, để đỡ lạnh.

Yêu xa – 1001 triệu điều không và khó nói . Đây có phải là những lời tự thú, là mặt vô cùng xấu trong con người em mà anh và cả những người khác không hề nghĩ tới? Em cũng xa lạ với chính bản thân mình. Nhưng em thấy vui vì nhận ra rằng mình cũng thật đời thường, cũng tham lam sân si như bao chúng sanh khác dưới cõi niết bàn.

Yêu xa – sẽ khó mà đi qua những điều đó một cách dễ dàng. Ngày ngày, em vẫn bị nỗi nhớ dày vò, vẫn bị bủa vây bởi những cám dỗ và ngập chìm trong lo âu, buồn chán. Nhưng đêm nay, trong giấc mơ em, miền ký ức ngọt ngào sẽ lại quay về. Nơi ấy, phép tính cộng trừ, so sánh thường nhật sẽ ra đi – chỉ những yêu thương, niềm tin là ở lại.

Gửi từ email của Bé Hà – beha2001

  •  Yêu một người ở xa…

…là bật khóc khi chạm tay vào màn hình mà không cảm nhận được gì trong khi ở bên kia, tay anh cũng áp vào màn hình như thế…Màn hình góc cạnh, khô khan, không có tình cảm gì nên thành ra dù có tỏa nóng vì làm việc nhiều giờ, em cũng thấy nó lạnh. Chả có phép lạ nào đưa hơi ấm từ đôi bàn tay anh lan qua màn hình, truyền tới em cả…Anh bảo tay anh lạnh, thường bị lạnh lắm; nhưng nếu được nắm tay anh, em biết mình sẽ thấy ấm áp lắm lắm; và vì tay em ấm, nên nếu có thể nắm tay anh, em sẽ tặng anh thật nhiều hơi ấm từ tay em.

Yêu một người ở xa…

…là ngồi bên màn hình khóc thút thít gần 2 tiếng đồng hồ mà không nín được. Chả phải vì em buồn gì, chả phải anh chọc gì em, chỉ giản đơn là vì quá nhớ anh mà em khóc…Nỗi nhớ là sự sống của tình yêu mà…Ngồi khóc một mình trước máy tính như thế, nhưng em chả thấy tủi thân tí nào, vì bên kia màn hình, có anh đang ngồi chịu trận… Anh năn nỉ em đừng khóc, anh hỏi phải làm gì để em hết khóc bây giờ…Thấy anh xót xa, khổ sở, em cũng thấy thương nhiều lắm. Nhưng em chịu, chả biết làm sao để ngưng khóc cả. Chịu thật đấy chứ chả phải em đỏng đảnh gì đâu, ai mà ngăn cản được những giọt nước mắt rơi ra vì nhớ chứ. Mà em cũng chả muốn cản, em nhớ là em khóc, khóc nhiều là nhớ nhiều, có vậy em mới nhận ra mình yêu một chàng trai nhiều lắm…

Yêu một người ở xa…

…là mỗi ngày đi trên đường, em lại ghen tị với một cặp trường Nhân văn – An ninh nào đó cũng đi cùng đoạn đường với em… Dù chả phải là bộ đội, nhưng màu áo An ninh ít nhiều cũng gợi cho em nhớ đến màu xanh áo lính. Đến bao giờ thì em mới được khoác tay chàng lính của em đi dạo như thế nhỉ?

Yêu một người ở xa…

…là niềm tin vào tình yêu trở nên lớn gấp nhiều lần hơn với việc yêu một người ở gần, là bỏ ngoài tai mọi lời đùa vô ý, là thẳng tay dẹp bỏ những lời đồn đại…Em đặt trọn nhiềm tin vào chàng trai em yêu, bất kể là xa hay gần, là gặp mặt hay chưa. Nếu chẳng phải là do chính anh nói ra, thì những điều gây tổn thương cho tình cảm của chúng ta, em chả tin điều gì. Nhưng em, dù mạnh mẽ đến mấy thì vẫn là một con người, cũng có tâm hồn và cũng biết tổn thương như ai và một cô gái nhỏ học Nhân văn luôn mong manh rất nhiều…

Yêu một người ở xa…

…là học cách lắng nghe cả những điều mà người ta chẳng hề nói. Anh bảo chỉ thích nghe em nói thôi và thế là toàn em nói suốt. Em chẳng ở gần anh nên không thể biết cuộc sống của anh thế nào, chẳng ở bên anh để chỉ nhìn nét mặt cũng biết anh buồn vui ra sao… Sẽ thật không công bằng nếu chỉ có em nói và chỉ có em chia sẻ… Có thể con trai chả thích kể lể như con gái, nhưng nếu thật lòng muốn kể thì nhất định phải nói ra nhé. Đừng bỏ qua vì nghĩ đó là chuyện vặt vãnh chả đáng gì, với em thì nó rất quan trọng đấy. Sẽ chả có gì xấu hổ khi kể điều đó ra với em đâu, vì em là người yêu anh mà.

Yêu một người ở xa…

…là lặng yên ngồi nhìn nick nhau sáng, chỉ thế thôi cũng đủ hạnh phúc rồi. Người ngoài sẽ nghĩ 2 đứa khùng, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được giá trị của điều đó…

…là món quà em gửi phải qua một hành trình thật dài và đầy khó khăn, nhưng yêu thương cũng theo đó mà tăng lên bội phần…

…là tủi thân nhiều nhưng cũng sẽ mạnh mẽ nhiều…

…là vẫn luôn tự nhủ là phải cố gắng nhiều vì em biết ở một nơi rất xa…chàng trai của em cũng rất cố gắng…
Yêu một người ở xa… tức là yêu anh…!!!

Gửi từ email Diệu Hiền – dieuhien2492@

 

  • Tâm sự của một người đi biển xa người yêu!

Màn đêm buông xuống mặt biển đêm nay phẳng lặng một cách khác thường không còn giận dữ như mọi hôm đó là một điều người đi biển nào cũng mong muốn, sóng yên, gió nhẹ. Con tàu lướt sóng êm ả tiến về phía trước, bầu trời đêm nay rất trong nhìn rõ những ngôi sao tạo thành những chòm sao vô cùng thú vị và dễ dàng xác định được từng ngôi sao một. Điều này vô cùng quan trọng cho việc xác định vị trí tàu, người đi biển như chúng tôi phải biết dùng bầu trời xác định vị trí tàu để kiểm tra tính chính xác của hệ thống định vị. Nhìn vào chòm Trinh nữ, Thổ tinh như chiếc búi đang rơi trên tóc của nàng tôi liền lấy ngay kính sextant ra đo độ cao hành tinh này, ngắm chòm Trinh nữ tôi chợt nhớ em, người con gái đang chờ tôi ở nhà, cô cũng rất thích ngắm sao cùng tôi.

Ngày trước khi đi nhận tàu đi Norway tôi cùng em dắt tay nhau đi trên bờ biển em nói:

Em rất hạnh phúc khi cùng anh đi trên bờ biển.

Chắc tại vì anh là anh hùng của biển cả?

Không! Tại vì em được cầm tay anh thôi.

Chỉ vậy sao?

Anh biết không những ngày anh đi biển em rất nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm, dù chỉ được cầm tay anh trong những lúc ý em cũng hạnh phúc lắm. Anh đi biển có nhớ em không?

Không hề! Tôi chỉ tay lên bầu trời tôi nói cho em biết về những ngôi sao. Khi nhớ em thì anh chỉ cần nhìn lên chòm Trinh nữ vì anh thấy có em ở đó.

Em bẽn lẽn cười và nhìn tôi.

Hôm tôi đi biển em đứng tiễn tôi trên bến cảng em khóc, tôi biết đi biển là một “phiêu trình” dám đánh cược bằng sinh mạng của mình và thủy thủ đoàn là một tài sản rất lớn. Tôi cũng suy nghĩ và cũng không muốn làm em buồn tôi ôm em thật chặt.

Tại sao lại khóc thế?

Em sẽ rất nhớ và yêu anh!

Nhưng anh là anh hùng của biển cả mà. Phải đi biển mới thử sức trai được chứ.

Nhất định anh sẽ về với em.

Yêu biển nhiều lại càng thêm yêu em.
Con sóng nhỏ cũng lạc vào nỗi nhớ.
Mang tình em ra khơi vào lộng.
Thuyền đi xa cũng không lạc bến bờ.

Tôi nhìn vào mắt em, những chùm hoa phượng cùng gió biển đu đưa, em nói: Hải Phòng mùa này đẹp lắm và mùa này năm sau nhất định em sẽ chờ anh ở đây!

 

Tôi cười thật lớn.., Tiếng cười phá vỡ sự im lặng đàn chim bay toán tác. Tôi quyết tâm bước lên tàu. Tôi vào vị trí của mình điều động tàu ra cầu, bóng em xa dần. Tôi bồi hồi nhưng luôn nghĩ là sẽ làm thật tốt để trở về với em, cất ca khúc khởi hành, thỏa chí nam nhi chinh phục đại dương, là người thuyền trưởng tôi phải luôn tỏ ra bình tĩnh và quyết đoán trong mọi tình huống, cũng giống như một vị tướng luôn phải tỏ ra thật mạnh mẽ, để anh em cũng yên tâm cho dù lúc đó tôi rất bồi hồi và tâm trạng như không muốn đi tiếp nữa chỉ muốn trở lại bờ trở lại với em. Tôi bắt đầu ngay với công việc vì em luôn là điểm tựa là nguồn động lực giúp tôi luôn vượt qua mọi khó khăn.

Tôi nhớ có lần em hỏi :

Tại sao anh lại yêu biển nhiều đến thế?

À! Là vì nếu không được trải qua sóng gió làm sao sánh được với tình em.

Tôi thực sự cũng không biết tại sao nữa, cũng không hẳn vì tiền bạc, cũng không phải vì đại dương dấu nhiều châu báu, mà thực sự với tôi đó là đam mê nghề nghiệp. Được sống trên biển, thử sức với biển, được chỉ huy đoàn tàu qua những quốc gia , được mang trên mình lá cờ đỏ sao vàng đó là điều rất hãnh diện, tôi nhớ có một lần gặp một tàu Nga trông thấy cờ đỏ sao vàng thủy thủ bên kia liền hô vang Việt Nam Hồ Chí Minh. Thấy vậy tôi cũng vui lắm . Mặc dù là một thuyền trưởng trẻ tuổi còn chưa có nhiều kinh nghiệm, vì thế tôi cũng không thể từ bỏ nghề nghiệp như một số người để hưởng thụ một cuộc sống an nhàn trên bờ. Phải quyết tâm để trở thành một thuyền trưởng tài ba, gắn liền tâm hồn vời biển.

Tôi biết rằng em cũng rất yêu tôi và vì cũng yêu biển nữa vì thế em luôn cảm thông luôn đợi tôi về với những nụ cười rạng rỡ như màu hoa phượng quê hương.

Anh yêu biển nhiều lắm!

Biển cũng rất yêu anh mà.

Uh. Anh cũng biết vì có một người yêu biển cũng không kém anh đâu.

Thông minh đấy!

Đấy là vì em yêu người yêu của biển. Em không sợ biển ghen sao?

Không! Em chỉ sợ biển giận dữ thôi.

Vậy mà anh lại thích biển như vậy đấy!

Những lần cầm tay em và nói chuyện về biển tôi cảm thấy em như một đứa trẻ muốn được khám phá những gì còn chưa rõ về bầu trời và biển cả.

Nhưng lần trước khi tôi ra biển chúng tôi thường ngồi trước biển rất lâu, cũng chỉ là tạm thời chia tay, nhưng đó cũng giống như những cuộc chia tay chói ngời sắc đỏ, em ngước nhìn vào mắt tôi sâu thẳm, đôi mắt mà bọn cướp biển cũng phải sợ hãi nhưng tôi biết em yêu nó lắm.

Em sẽ chờ anh về chứ? Nếu anh không về…

Em sẽ là bà lão chờ anh trên bờ biển này. Không riêng em mà cả hoa phượng cũng đợi anh về.

Lúc này anh đang ước, ước xây một ngôi nhà trên bờ biển mỗi sáng anh sẽ ra biển đánh cá. Em không được nghĩ đến “ Con cá vàng đâu đấy” Bà lão tham lam.

Em nhìn lên bầu trời, tôi biết em cũng rất muốn một lần được ra biển cùng tôi.

Em thích chòm sao nào nhất để anh quăng dây lên lôi nó xuống cho.

Thật hả? Vậy chòm Trinh nữ nhé anh!

Nhưng trước tiên em nhắm mắt lại đã.

Và em nhắm mắt lại, tôi vẽ chòm Trinh nữ trên bờ cát xung quanh em và đi nhặt những hòn đá và ốc biển xếp lại chòm nguyệt nữ thật đẹp và em mở mắt ra tôi và em đều cảm thấy rất hạnh phúc từ đó tôi cũng yêu luôn cả chòm Trinh nữ của tôi.

Mỗi khi đêm xuống trên mặt biển tôi thường ngắm chòm Trinh nữ như vậy, với tôi khi ra biển thì chỉ có mặt trời mặt trăng các vì sao là thân thương như có em ở bên, tôi thường hay đọc tin nhắn của em dưới ánh trăng và qua mỗi vùng biển tôi cũng hay làm thơ về biển mà mỗi bài thường có em. Hôm nay giữa Bắc Đại tây Dương tôi nhớ em nhiều quá, nhớ cả phố biển , nhớ cả tình yêu con sóng nhỏ nơi tôi cùng em đã cùng đi trên bờ cát cùng nhau nhìn về biển. Ôi sao mà nhớ em đến thế, chòm Trinh nữ đêm nay đẹp như em tôi ngắm em có biết không? Nhưng tôi biết ngày nào em cũng nhìn lên bầu trời phải không?

Anh có yêu em không?

Anh không những yêu em mà anh còn yêu biển nữa đấy.

Vì thế tôi biết rằng em rất thiệt thòi vì tôi không chỉ là của riêng em ngay từ ngày đầu chúng tôi yêu nhau, tôi còn thuộc về biển nữa.

 

Dù biết ở ngoài khơi nhiều sóng gió
Cứ lên thuyền là lại muốn đi xa.
Lòng thuyền chứa những điều biển nghĩ.
Biển có bao giờ ưa nông nổi đâu.

Nếu như em là thuyền còn anh là biển em nhỉ?

Chẳng phải em cũng hiểu anh hơn cả biển rồi sao.

Tôi ôm em chặt lắm, chặt như tình biển vậy! Có bao giờ nói hết được tình yêu giữa thuyền và biển đâu em?

Đó là những bản tình ca hay nhất anh nhỉ?

Đứng từ buồng lái tôi nhìn ra mặt biển và tự hỏi mình: Tại sao lòng đam mê biển cả trong tôi lại lớn đến thế? Và tôi tin em luôn hiểu tôi. Vì yêu nhau là yêu tất cả những gì thuộc về nhau phải không em.

Lúc này biển vẫn đang rất đẹp rất hiền hòa , những ngôi sao trên bầu trời cũng như trong mắt em, hỡi em anh đang rất hạnh phúc, và yêu em nhiều lắm, anh nhất định sẽ về với em về với thành phố Hoa Phượng Đỏ. Vì vậy anh tin chòm Trinh nữ luôn dõi theo tàu anh ra khơi.

Hạnh phúc của những người đi biển là như vậy tuy đơn sơ nhưng lúc này tôi cảm thấy quý giá đến thế. Giá như có một điều ước tôi ước rằng chỉ được ở bên em dù chỉ một phút trong bầu trời đêm nay.

Gửi từ email Captain Ngo Hoan

  • Blog Radio chuyển thể từ những lá thư trong tuần
Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn