Blog Radio 151: Đến hết cuộc đời này, anh vẫn là Hà Nội của em!

Hà Nội của em

Hà Nội của em

Lá thư trong tuần:

Mùa thu, thèm một lời động viên chia sẻ

Trời đã bắt đầu vào Thu. Vậy cái mùa buồn và lãng mạn nhất trong năm đã đến! Thu đến mang theo nỗi buồn man mác, một nỗi buồn thật nhẹ nhưng rất sâu. Nhưng cơn gió Thu nhè nhẹ, khẽ khàng đung đưa trên giàn Tigôn sau nhà. Em vừa mới trồng được một bụi Tigôn, chúng đã bắt đầu leo giàn rồi. Mùa Thu là mùa của Tigôn, không biết năm nay chúng có kịp nở những bông hoa đầu tiên không?

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!

Thu về em có thể xoã tóc thoả thê mà không sợ nóng. Con gái mà! Em vẫn thích điệu đà một chút. Em thích cái cảm giác được gió mùa Thu đùa nghịch mái tóc mình. Thích lắm cái cảm giác tóc mình buông trong gió.

Thu về sẽ là những bông cúc vàng nhỏ xinh đua nở, hương hoa sữa ngào ngạt phảng phất bay ngang đầu phố. Khóm cúc tỉ muội em trồng trước nhà mà em từng kể anh nghe ấy, những ngày hè nắng nóng làm cho chúng già nua, em đã cắt đi để chúng ra một lứa mới, gờ cũng đã bắt đầu xanh non mơn mởn, chắc độ giữa Thu là chúng lại được dịp đua nhau khoe sắc.

Em yêu lắm cái vẻ đẹp dịu dàng của mùa Thu. Thu về mang đến cho em thật nhiều xúc cảm anh ạ!

Nắng mùa Thu dịu dàng lắm anh nhé! Chẳng phải là cái nóng gay gắt oi nồng của mùa Hạ. Cũng không là cái nắng hanh hao của ngày Đông. Nắng mùa Thu ngọt ngào như lời mắng yêu của mẹ.

Gió mùa Thu cũng dịu dàng lắm anh nhé! Nó chẳng mang theo hơi nóng của gió Lào. Chẳng hất tung chiếc nón của bà trong ngày mưa bão. Chẳng thắt se giá buốt lòng người như Đông về. Cái se se lành lạnh của gió Thu làm dịu mát cả lòng người và khí trời, đem đến cho ta một cảm giác thanh thản nhẹ nhàng đến lạ kỳ. Gió mùa Thu đưa em về câu hát ru ngọt ngào thuở ấu thơ:

Gió mùa Thu mẹ ru con ngủ

Năm canh chày thức đủ vừa năm

Bỗng thèm một câu nói vỗ về dịu dàng của mẹ …

Thèm một lời nhắc nhở ân càn ấm áp của cha …

Thèm những con cá rô vàng ròn mẹ rán …

Thèm những khúc mía tiện sẵn bố mua cho con gái khi đón em đi mẫu giáo về …

Thèm một cái nắm tay …

Thèm một lời động viên chia sẻ …

Thèm nhiều thứ lắm …

Tạm biệt những cánh sen hồng, đón chào những khóm cúc vàng tươi. Cứ mỗi độ Thu về lòng em lại xốn xang, như bắt đầu một điều gì mới mẻ. Thu về cho một sự khởi đầu.

Anh à! Em yêu mùa Thu lắm nhé! Yêu cái vẻ đẹp dịu dàng của mùa Thu lắm ấy! Còn anh, anh có yêu mùa Thu không?
Gửi từ email Nguyễn Thùy Dương – thuyduong247@

 

  • Đến hết cuộc đời này, anh vẫn là Hà Nội của em!

Em vốn là đứa con gái không sinh ra tại nơi đây. Hà Nội với em những ngày đầu mới bước chân đến mảnh đất này sao xa lạ và lạnh lùng. 4 năm học Đại Học, 4 năm đưa e đi qua gần hết những con đường nơi này, bảo là thân quen thì cũng chưa hẳn, nhưng chắc chắn, em có thể tự đi mà không sợ bị lạc đường.

Hà Nội đang độ vào thu.

Mình yêu nhau vào mùa thu anh nhỉ? Quãng thời gian này cách đây 1 năm là mình gặp nhau đấy. Hà Nội mùa thu trước trời xanh lắm, phố cổ lá bàng rụng đỏ ối. Phố cổ năm nay em chưa dám bước chân đi lại. Mỗi lần ghé qua chỉ phóng xe cái vèo, thật nhanh để mắt không chạm vào ký ức. Yêu nhau vào mùa thu, chia tay cũng vào mùa thu. Yêu nhau bằng trăm nghìn cảm xúc mà chia tay chỉ bằng đoạn chat ngắn ngủi đôi dòng…

Sáng nay cầm tờ báo, đọc những dòng chữ viết về Hà Nội, em thấy thời gian trôi chảy như chớp mắt. Vụt cái, mùa thu năm trước hiện về trong em, có anh, có cả trời Hà Nội mến thương.

Em vẫn hay gọi anh là “My Hà Nội”. Có lần bạn bè hỏi sao lại đặt thế, nghe chung chung quá. Em bât cười và thầm nghĩ, chỉ có gọi vậy mới ôm trọn được hết tình yêu em dành cho anh, có lẽ là rộng lắm bằng tất cả những cái hồ ở đất Hà Nội này cộng lại. À, mà thôi, rộng bằng cái Hồ Tây cạnh nhà anh mà em vẫn hay trêu, rủ anh hôm nào mình đi bộ vòng quanh hồ xem bao lâu thì hết. Thế mà mình chưa làm được thì đã xa nhau mất rồi.

Đi với anh, em mới biết thì ra Hà Nội bé xíu thôi, bé như bàn tay em ấp ủ trong bàn tay anh vậy. Hà Nội có gì đâu mà ghê gớm anh nhỉ? Chỉ là cái quán cháo cá bé bé trên phố Hàng Bông. Ở đấy có cái gương to to mà lúc nào ra hay vào em cũng phải ngó mình một cái rồi cười thầm: “Hi hi, sao cứ đi với anh là em lại thấy mình xinh lên một tẹo nhỉ?”

Hà Nội là ngồi sau xe anh lượn vòng qua từng con phố. Này là phố cổ mà chả cổ tý nào. Này là Hàng Than có nhà bà ngoại anh. Bà Ngoại anh làm ô mai rất ngon và khéo tay nữa. Tiếc là em chưa gặp được bà thì bà đã đi xa. Này là phố Hàng Cói nhà chú anh, anh dắt em đến thăm một lần, và giới thiệu là bạn gái cháu. Anh có biết lúc đó em xấu hổ và tự hào thế nào không? Cái cách anh nắm tay em, cái cách anh bế cháu anh, rồi đặt nó vào tay em và bảo cô bế cháu xem nào…Em nhớ rõ lắm.

 

Hà Nội còn là bao nhiêu quán trà đá vỉa hè mình đã ngồi anh nhỉ? Là vị trà nóng đặc sánh một buổi tối mùa đông, cạnh Tràng Tiền. Bây giờ chỗ đó cũng dẹp rồi, đi qua mà em vẫn nhớ viên gạch ấy…Hay là trà canh nhà thờ, vị mát lịm của chanh đá vào mùa đông, ngòn ngọt của hướng dương và râm ran câu chuyện với anh và bạn bè. Đôi khi có làn gió thoảng qua, em vẫn nhớ rõ…rất rõ…

Hà Nội là một buổi tối cuối thu đầu đông, em đi chơi cùng bạn bè rất khuya mà vẫn chưa về. Giữa đám tiệc với hơi men chuếch choáng, nhận được tin nhắn của anh mà bồng nhiên, những xa hoa ồn ào kia lùi xa hết. Ly rượu cậu bạn bàn bên mời em cũng khéo léo chối từ. Là anh, giữ em khỏi những ồn ào rất Hà Nội ấy…

Hà Nội là buổi sáng thức dậy trong căn phòng nhìn xuống phố cổ, hơi sương sớm đọng trên cửa kính mờ. Em lắng nghe những âm thanh náo nhiệt trong khu phố, hình dung ra chàng trai Hà Nội của em cũng đã nghe âm thanh ấy gần 30 năm qua. Lòng em bỗng như một bàn hòa ca trong trẻo nhất. Chỉ 1 lát nữa thôi, là em lại được gặp anh, đi cùng anh qua những con phố tinh sương, có lá vàng bay và thưa thớt người qua lại… Được cùng anh ăn 1 bát phở mà vòng vèo qua vài khu phố, để được nghe anh kể về những món ngon Hà Nội. Hay nghe anh trò chuyện với một ông lão sửa xe, một cô hàng nước, để thấy thân quen như đang ở nhà. Anh dạy em ngắm nhìn Hà Nội theo một cách riêng rất khác, để em thấy Hà Nội đẹp trong từng ngõ nhỏ, trong từng âm thanh dù là ồn ào hay bé nhỏ nhất. Anh mang cho Hà Nội cả một linh hồn.

Hà Nội của anh hay của em…từ buổi tối mình ngồi bên nhau ngắm cái mạng nhện ven Hồ tây, Hay phóng xe vèo vèo qua con đường mà cứ cách một mét lại có một đôi. Hay buổi chiều cuối tuần mình ngồi trên thảm cỏ ngắm nhìn sóng nước mênh mông, nghe 1 vài bài hát yêu thích của cả 2 và nói về những gì đã qua, những gì đang đến…Cái buổi chiều ấy, em chỉ muốn thu trọn nó lại trong 1 quả cầu thủy tinh, để thi thoảng lại lôi ra ngắm, thấy anh, thấy em…thấy cả buổi chiều ngọt như đường như mật ấy. Cái buổi chiều đơn thuần là đi ngắm cảnh ấy, đã cho em thêm bao sức mạnh để đi qua những buổi chiều cuối tuần tẻ ngắt và mệt nhoài vì công việc khi không còn anh… và cũng không có cả quả cầu thủy tinh như em từng ao ước.

Hà Nội có cầu Long Biên, một buổi tối gió mùa lạnh nhất mình lên cầu đón gió. Người này sợ người kia ốm nhưng vẫn kiên quyết phải đi bằng được. Đứng nhìn xuống bãi giữa sâu hun hút mà sao không thấy lạnh anh nhỉ. Cầu Long Biên hàng tối nhộn nhịp là thế mà hôm ấy khéo chỉ có 2 đứa hâm là mình lên cầu hóng gió. Vừa đứng vừa cười, lại sợ gặp bạn anh đi qua, khéo mai lại có cái loa phường kể đi kể lại thì 2 đứa không biết giấu mặt vào đâu. Em cũng thích chiều tà mình đi qua cầu, nhìn xuống khu lao động dưới chân cầu, lắng nghe âm thanh của 1 buổi chiều tất bật cơm nước, nghe tiếng mẹ mắng con, tiếng chó mèo inh ỏi. Rồi được nghe anh trầm ngâm kể về tuổi thơ của anh, giữa phố nghèo lao động. Em bỗng thấy Hà Nội cũng như anh, thân thương mà bình dị.

Hà Nội có café Phố…quán café duy nhất mà trong suốt quãng thời gian yêu nhau mình ngồi. thuộc cả mặt, cả tên chủ quán tới cậu bé trông xe…của hàng phở bên cạnh. Nhìn thấy em là hỏi anh và ngược lại. Quán có bạn bè anh và sau lại là bạn bè em. Quán bé xíu, bàn thì thấp mà ghế thì cao, café anh thích còn em thì luôn chê chán vì có uống bao giờ đâu. Quán có tầng 1 luôn ồn ào, có cái cân mà chưa bao giờ em dám bước lên. Quán có tầng 2 nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có ô cửa sổ bé tý nhìn xuống đường, có cả nụ hôn đầu tiên của 2 đứa…Hôm ấy mình phải trốn lên tầng 2, ngồi tầng 1 vô tình mà gặp ai thì chắc lại bị quy kết tội đánh lẻ ngay. Quán mà từ ngày ấy đến giờ, em chưa một lần bước chân trở lại…vắng đi 1 bước chân, quán có còn nhớ…

Hà Nội từ ngày xa anh…bỗng nhiên rộng thế. Rộng hơn cả một vòng tay em ôm …

Một phần của Hà Nội đã rời xa em. Quay lại quán phở ấy, em ăn có còn thấy ngon, uống 1 cốc trà mạn, em có còn thấy thơm, ngồi lại quán cũ, em có còn thấy vui…giống như anh mang theo hồn Hà Nội rời xa em. Ngày ngày em vẫn sống, vẫn ăn và vẫn hít thở, vẫn đi trên những con đường ấy…chỉ có 1 điều duy nhất đổi khác. Hà Nội lại thành người quen thôi anh ạh, không còn là người thân như khi anh ở đây nữa. Và em đã bắt đầu tặp ăn những món ăn khác… không phải cùng anh…

Ngày anh trở về, em đến thăm anh. Ngồi trong căn nhà anh đã sinh ra và lớn lên, gặp cả bố mẹ anh, được mẹ anh pha cho cốc nước sấu tự tay bác ngâm, em thấy nhịp thân quen ấy quay trở lại. Nhưng rồi anh không biết đâu, như viên đá tan nơi đầu lưỡi, dư vị lạnh buốt ấy sẽ chẳng bao giờ em quên. Một phút giây nào đó trong cuộc nói chuyện với mẹ anh, em thấy mình mãi mãi vẫn chỉ là cô bé tỉnh lẻ, không bao giờ đến được với gia đình gốc Hà Nội là anh. Hai mấy năm sinh sống, chưa bao giờ em mặc cảm mình không phải người chốn thị thành, vậy mà em đã cay đắng nhận ra điều đó trong một tích tắc. Chỉ là 1 tích tắc thôi anh ạh. Vì Hà Nội với anh là yêu thương thì quê hương với bố mẹ em phải là ruột thịt. Em mới ở đây 4 năm thôi còn nơi ấy là cả tuổi thơ của em. Có lẽ điều ấy chẳng bao giờ anh biết được đâu anh nhỉ,…vì em cũng chẳng bao giờ có ý định kể ra với anh. Chỉ là em nghĩ, cái gì ở đâu thì nên đặt nó vào đúng chỗ của nó thôi. Giống như người ta có yêu cái tinh túy trong món ăn Hà Thành đến mấy cũng không thể ngày nào cũng ăn chả cá Lã Vọng. Có thích những con đường đến bao nhiêu, cũng bỏ cả công việc để đi lượn phố. Em lại trở về là em, trả anh về là anh…Hà Nội với em bỗng dưng xa lạ…

Em có trở lại nhà anh vài lần sau đó…đi cùng vài người bạn. Không gặp bố mẹ anh nên em cũng không biết là cảm giác của mình có chính xác không. Nhưng đã đặt xuống thì không bao giờ nhấc lên lại. Em đã chọn yêu anh và Hà Nội theo một cách khác…vẫn con đường ấy, vẫn hàng quán cũ…và vẫn yêu…

Anh không biết lý do… em không nói lý do

Anh trách giận em…em trách hờn em

Cuộc sống vẫn trôi và người thì vẫn phải sống…

Chỉ có Hà Nội cái gì cũ vẫn cũ, cái gì mới thì đang đổi thay từng ngày…

Ngày mai, ngày kia, anh sẽ lại đi xa Hà Nội. Anh sẽ nhớ Hà Nội, rất nhớ…

Ngày hôm qua, hôm nay, em ở lại nơi đây, em cũng nhớ Hà Nội, rất nhớ…

”Em không thể viết trọn vẹn về anh
Người con trai Hà Nội
Suốt cuộc đời, em vẫn là người có lỗi
Với anh, với Hà Nội của riêng em…”

Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn