Blog Radio 111 là món quà giáng sinh muộn dành tặng các thính giả của chương trình, đặc biệt là những người đang xa nhà, đang xa người mẹ yêu dấu!
Blog Radio 111được chuyển thể từ email “Xin tặng mẹ một bàn tay ấm đêm giáng sinh” của bạn đọc Phong Linh – thuy2011. Trong thư gửi tới Blog Radio, tác giả bài viết để lại dòng tái bút: “Vì vô tình mà lãng quên…” – Đây cũng chính là thông điệp Blog Radio 2009 gửi tới những người bạn gắn bó với chương trình nhưng xin các bạn đừng quên Trong cuộc sống, vì đôi khi vô tình mà lãng quên nhưngãng quên để nhớ và sẽ cùng nhau làm ấm đầy những yêu thương!
Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!
Giáng sinh, bao nhiêu người như con ước trời sẽ thật lạnh, thật lạnh…, chỉ vì như thế sẽ kéo con người lại gần nhau hơn. Blog Radio – Giáng sinh, trời đất bàng bạc một màn sương mùa đông đậm đặc, lạnh giá.
Giáng sinh, con hòa tan nỗi niềm bất tận của mình bên cạnh bạn bè. Và háo hức mua cho những người bạn mà con yêu quý những món quà thật ngộ nghĩnh và ấm áp. Nào khăn, tất, mũ len, găng tay… với những lời chúc thật ngọt ngào… nhưng chưa năm nào con nghĩ sẽ về với mẹ trong những ngày ấy. Trong tâm thức của mình, con nghĩ rằng mẹ sẽ hoàn toàn không bao giờ quan tâm đến nó. Mẹ quá bận rộn với những công việc hàng ngày của mình. Mẹ cũng không thể nào hiểu được ý nghĩa của ngày lễ giáng sinh. Con đã vô tình gạt mẹ ra khỏi thế giới ấy, thế giới mà con đã coi là của riêng những người trẻ như con.
Đã ba mùa giáng sinh đi qua từ ngày con rời xa mẹ…
Con vẫn vô tư đón những mùa giáng sinh của riêng mình trong những nỗi hân hoan và tình cảm của mình. Chưa bao giờ có mẹ ở nơi ấy.
Những ngày giáng sinh đang tới thật gần. Người người nhộn nhịp với những món quà, những lời chúc, những yêu thương đang được trao đi trong những lạnh giá của những ngày cuối tháng mười hai. Con mải mê với việc chuẩn bị quà cho bạn bè mà quên mất rằng đã lâu lắm con không gọi điện về nhà.
Buổi chiều đang lang thang trên phố cổ, em gọi điện cho con
– Lâu rồi chị không về nhà?
– Chị học cũng hơi bận. Sắp tới chắc chị sẽ cố sắp xếp công việc rồi về nhóc ạ!
– Ừ. Nhưng nều mấy hôm nữa, tới giáng sinh, chị mà rảnh thì về đi. Mẹ mong lắm. Dạo này lạnh…
– …
– Mẹ nhắc chị luôn đấy!
Giáng sinh, người ta dành trọn ngày này cho những yêu thương được trao gởi đi. Tại sao lại mong giáng sinh thật lạnh? – Có phải là để có cơ hội ủ ẩm cho nhau bằng chính những trái tim yêu thương ấm nóng?… Biết bao những suy nghĩ lan man cứ lan chảy mãi trong tâm trí con trong buổi chiều mùa đông đầy gió ấy. Chợt nhìn thấy những bông hoa cúc cứ vàng mãi trên những xe hoa của những người bán rong. Màu vàng của ấm nóng. Trong con chợt hiện về cả một miền kí ức xa xôi…
Đã rất lâu rồi, mẹ thường trồng những cây hoa cúc nhỏ ly ty trong bồn hoa trước cửa nhà. Nhớ cái màu vàng ủ nhỏ nhắn ấy. Nhớ đến se sắt mùi ngai ngái của đống lá khô cuối góc vườn mẹ thường đốt trong mỗi mùa đông… Nhớ cảm giác lạnh cóng vào mỗi sớm mai khi ngâm tay trong nước làm những bó rau thật tươi cho mẹ đi chợ. Nhớ đôi tay mẹ bé nhỏ, lạnh buốt trong những sọt hàng nặng trĩu. Nhớ cảm giác, của rất lâu rồi, đôi tay bé nhỏ của con vội vã rụt lại khi nắm đôi bàn tay mùa đông lạnh buốt của mẹ…
Một miền nhớ xa xôi bỗng ào ào đổ về như một dòng thác mạnh mẽ không thể nào cưỡng nổi. Những ngày giáng sinh, mẹ không mua cho con một chiếc khăn mới. Mẹ không biết nói “Merry christmas”. Mẹ không viết cho con những tấm thiệp thật đẹp. Không tặng con một bản nhạc Noel dễ thương…., nhưng trong suốt những ngày không phải giáng sinh, mẹ đã luôn tặng cho con cả cuộc đời mẹ. Đôi bàn tay vào mỗi ngày mùa đông cứ buốt giá thêm mãi, vậy mà con đang quên rằng chưa bao giờ con nắm lấy đôi bàn tay ấy thật lâu.
Vâng, con sẽ về. Về bên mẹ. Để được yêu thương thật trọn vẹn và để tìm lại tất cả những món quà mà con đã đánh rơi trong suốt quãng thời gian sống ít ỏi của mình. Mỗi ngày với mẹ vẫn là một ngày giáng sinh đó thôi, phải không mẹ ngàn ngàn yêu quý của con? Vậy mà con đã vô tình quên đi những món quà vô giá mà mẹ dành cho con. Giáng sinh, con quan tâm tới tất cả những người xung quanh mình. Vậy mà con lại vô tình quên đi diều kì diệu nhất của chính tâm hồn mình. Mẹ! Có phải chăng vì nghĩ đã là của mình như một lẽ tự nhiên mà người ta thường để quên hoặc đánh rơi nó khi nào không biết, để rồi khi không còn nữa lại cố mải miết đi tìm kiếm. Con người lạ thật phải không mẹ. Cảm ơn vì đã cho con một món quà thật ý nghĩa trong mùa giáng sinh này. Con tìm được mẹ rồi, và khi ấy cũng là lúc con tìm được con thật thà nhất mẹ ạ.
Giáng sinh rồi đấy, con xách balo về nhà, và đem theo một trái tim thật ấm. Con xin được nắm chặt đôi tay lạnh giá của mẹ bằng bàn tay ấm áp yêu thương từ trái tim mình. Quà tặng không chỉ riêng ngày giáng sinh mà cho cả cuộc đời này, mãi mãi về sau thưa mẹ…
-
Chuyển thể từ bài viết của Thuy Vu – thuy2011