Blog Radio 101: Mắt yêu

Mắt yêu

Mắt yêu

Blog Radio số 101: Mắt yêu chuyển tể từ truyện ngắn Đôi mắt gửi từ tác giả quen thuộc, một bác sỹ tương tai – blogger MeiMei. Mời các bạn cùng thưởng thức Blog Radio của tuần này!

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!


Blog Radio – Anh nói cô và anh không hợp nhau, con đường anh đi khác hoàn toàn với con đường cô đi, anh nói anh không thể đợi cô thêm ba năm nữa, anh nói anh mệt với những cuộc cãi nhau, anh nói có thể anh sẽ ảnh hưởng đến con đường cô chọn, ảnh hưởng đến ước mơ của cô, anh nói tình yêu phải giống như mây, được trôi tự do mới là tình yêu đẹp, cuối cùng anh nói anh đã có người khác.

Vậy là anh và cô chia tay. Cuối cùng cô cũng tin rằng yêu đôi khi không cần lý do, nhưng lý do cho một cuộc chia tay lại quá nhiều. Rõ ràng là bộ phim có ba người đóng, nhưng cho đến cuối cùng, cô vẫn không hề có họ tên. Có lẽ tình cảm cũng giống như số mệnh của bong bóng xà phòng, cho dù ta có cẩn thận bảo vệ nó thì đến cuối cùng nó vẫn sẽ vỡ.

Có thể anh nói đúng, con đường cô đi không giống anh . Có thể anh nói đúng, nếu như lấy anh rồi, ngoài việc học tiếp lên, còn có nhiều thứ khác nữa khiến cô phải quan tâm và để ý tới… Cô tự an ủi mình như thế và cô cũng không khóc nhiều cho một cuộc tình đã hết, bởi vì mẹ cô nói: Trên thế gian này sẽ không có người con trai nào đáng để ta phải rơi thật nhiều lệ, người duy nhất đáng để ta rơi lệ sẽ là người không bao giờ làm ta phải khóc. Cuối cùng cô đồng ý chia tay để thực hiện ước mơ của mình, cô chọn học lên ba năm để lấy bằng thạc sĩ.

Đã ba tháng kể từ khi cô học và làm tại viện này, ở đây, nhiều em nhỏ bị dị tật bẩm sinh cần phải được phẫu thuật. Nhìn những khuôn mặt non nớt, những ánh mắt ngây thơ, cô thấy trái tim mình đau nhói khi nghĩ đến cảnh sau này, nếu những đứa trẻ đó không được phẫu thuật, những ánh mắt ngây thơ kia, liệu có còn nguyên vẹn, những trái tim đang thổn thức kia, liệu có đủ dũng cảm để đối mặt với thực tế….

– Ca này đơn giản, cô có thể tự mình làm được không?- Thầy giáo lạnh lùng hỏi.

– Dạ, em nghĩ là mình làm được.

– Tôi không thích cách nói mang lại cảm ứng không an toàn, làm được hay không?

– Dạ …. em nghĩ là …. àh không …. em làm được.

Cô nói rồi nhìn vào mắt thầy, đây là ca phẫu thuật đầu tiên do chính cô lên kế hoạch và bắt tay vào định vị trí các đường mổ, chính tay cô sẽ nối lại vết sứt. Nhưng cô không hiểu nổi mình, tại sao tay cô lại run đến vậy.

Tay run thế kia thì làm thế nào?

– Dạ … đây là ca phẫu thuật đầu tiên của em …. em chỉ hơi run một chút thôi, nhưng em sẽ làm được…

– Vậy thì làm đi.- Thầy quát.

Cô lấy lại bình tĩnh và nhìn vào môi em nhỏ. Đứng đối diện với cô, thầy giáo đang quan sát bằng ánh mắt lạnh như băng, không chút cảm xúc.

Cô lấy bút và vẽ những nét mổ, những đường nét chắc nịch và an toàn. Cô bắt đầu những đường dao đầu tiên, những ngón tay chuyển động khéo léo, những vết cắt cẩn thận, tỉ mỉ, những đoạn nối vừa khít.

– Dừng lại – Thầy bất ngờ quát. …. Cô chắc chắn sẽ khâu ngay bây giờ?

– Dạ vâng, khâu ngay bây giờ – Cô trả lời

– Cô nhìn lại đi, tuy các đoạn nối của cô vừa khít nhưng không ai dám đảm bảo rằng khâu xong tác phẩm của cô sẽ thật hoàn hảo, cô nhìn xem, bên này căng thế mà cô vẫn muốn khâu?

– Dạ …- Cô ngập ngừng.

– Đứng sang một bên, còn nhiều thứ để học lắm.

Thầy nhìn cô và bắt đầu vừa sửa vừa giảng giải. Cô đứng im lắng nghe, chợt nghĩ lại, cô chưa từng thấy một đôi mắt nào lại lạnh lùng và vô cảm đến thế.
Thầy Vương nổi tiếng là người khắt khe nhất viện, chỉ cần một sơ xuất nhỏ cũng có thể bị thầy mắng cho xối xả, nhưng đối với bệnh nhân lại khác, thầy chưa từng to tiếng với bất kể một bệnh nhân nào. Cô là nghiên cứu sinh do thầy quản, thay vì sợ thầy, cô thấy mình nể thầy như bao người khác trong viện cũng nể thầy như thế, nhưng thầy Vương có một điểm làm cô khó chịu khi đối mặt tiếp xúc với thầy, thầy rất kiêu ngạo và vênh váo, có lẽ mọi người trong viện đều công nhận điều đó, nhưng chẳng ai phủ nhận tài năng của thầy.

Thầy tuy trẻ nhưng là một phó giáo sư , thầy nghiêm khắc nhưng cũng chỉ vì muốn sinh viên theo thầy phải tìm được thực lực của chính mình, thầy sẵn sàng quát tháo những ai không làm như ý thầy…

Nửa năm, cô học được không ít từ những ca phẫu thuật của thầy, cô tìm đọc thêm sách và nghiên cứu thêm về phương pháp mổ. Cô hỏi thầy về phương pháp cô đưa ra, và điều cô lo lắng đã có giải đáp, thầy nhìn cô và đặt mạnh xuống bàn tập tài liệu do cô nghiên cứu:

– Rất tốt, có tiến bộ đấy, cô có thích nghe nhạc cổ điển không?

Cô không hiểu ý thầy và càng không rõ sự việc gì sẽ xảy ra, cô trả lời mà không nhìn vào mắt thầy:

– Em không hiểu về nhạc cổ điển, nhưng em có nghe, còn thích thì …

– Cô thấy nhạc cổ điển có hay không?

– Em nghĩ là … – cô ngập ngừng ..- Em cũng không biết nữa.

– Nghe này, nhạc cổ điển từ xưa đến nay vẫn luôn là thứ âm nhạc khắt khe nhưng nó luôn là số một, không một loại nhạc nào có thể vượt qua được nó, nó đi vào lịch sử và âm hưởng của nó vẫn luôn đẹp đẽ như thế, cô tưởng rằng mấy cái loại nhạc hiện đại có thể vượt qua được nó àh? Những loại nhạc đó chỉ được một thời, nhưng nhạc cổ điển thì là mãi mãi. Phương pháp cô đưa ra không hợp với những gì mà y học vận dụng bao năm nay, cô muốn đột phá hả? Chỉ bằng từng ấy thời gian và từng ấy kiến thức?

Cô im lặng và cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, cô nói một cách nặng nhọc:

– Em không muốn đột phá, chỉ là một ý tưởng …

– Ý tưởng? Cô nghĩ bệnh nhân có thể là một thứ thí nghiệm lâm sàng ư?

– Em không có ý đó, nhưng em nghĩ là cũng giống như âm nhạc, không phải ai cũng thích nghe nhạc cổ điển trong khi có rất nhiều loại nhạc khác đáng để nghe, một bản nhạc được chơi theo quy luật của nó do nhạc sĩ viết, nhưng cũng có những bản nhạc khác được sửa đổi và chơi theo các loại nhạc cụ khác nhau dựa theo bản nhạc gốc đó, thầy thấy em nói có đúng không? Xin phép thầy …

Cô lùi lại và quay người cất bước ra khỏi phòng.

Thầy bất ngờ nhưng không nói gì, trước khi cánh cửa văn phòng đóng lại, thầy vội nói vọng tới:

– Nếu cô cần đọc thêm sách, tôi có thể giúp cô.

Cô cúi đầu chào và ra khỏi văn phòng, không nói thêm câu nào nữa. Thầy nhún vai với ánh mắt khô khan, vênh váo.
Chủ nhật từ viện về, cô mệt nhọc lấy chìa khóa mở cửa nhà, đóng sầm cửa lại và định đi về phòng thì chuông gọi cửa reo. Cô mở cửa, một bé gái đứng trước cửa và mỉm cười:

– Cô làm rơi này.

Nhìn mảnh giấy bên trong có viết tên các loại sách, cô nghĩ chắc mình làm rơi trong lúc lấy chìa khóa, cô nhìn bé gái mỉm cười rồi cảm ơn:

– Cảm ơn nhóc, cháu tên gì?

– Cháu tên Trang.

– Cháu ở tầng mấy?

– Cháu ở khu đối diện, bạn cháu ở khu nhà này, thi thoảng cháu vẫn thấy cô đi làm về đấy.

– Ồh vậy hả, cháu mấy tuổi rồi? Mẹ đâu mà đi chơi một mình thế này?

– Tháng 11 này là tròn 6 tuổi, cháu không có mẹ, bố nói mẹ mất ngay sau khi sinh cháu ra, cháu phải đi đây.

Cô thở một hơi dài tỏ ý tiếc thương cho bé gái, vào đến phòng, cô mở nhạc thật to, mở tất cả những loại nhạc mà cô có, trừ nhạc cổ điển.

Khi tất cả các loại nhạc đã dừng lại cũng là lúc cô thiếp vào giấc ngủ, chiều tối tỉnh dậy trong đôi mắt vẫn còn mơ màng thèm thuồng được ngủ thêm, bỗng từ đâu vẳng tới một bản “Hồ thiên nga”, cô nằm im lắng nghe, gõ tay theo từng giai điệu của violin gật gù theo từng tiếng kèn, tiếng sáo, thật lạ, cô có thể tưởng tượng ra nội dung câu truyện trong bản nhạc. Nhưng cô ngồi dậy và không thèm để ý tới nó nữa. Hình ảnh thầy Vương hiện lên trong đầu chỉ khiến cô thêm phiền não.

Hai năm, thầy vẫn luôn bắt bẻ cô, vẫn tính bướng bỉnh và vênh váo, kiêu ngạo, cô đã nhuần nhuyễn hơn với những ca phẫu thuật, nhưng với thầy, cô vẫn đứng ở vị trí cuối hàng. Thầy chưa từng khen cô một lần dù cô có cố gắng và tự mình hài lòng đến mấy. Cô cũng không quan tâm nhiều đến điều đó, cái mà cô cần làm bây giờ là cố gắng làm ra một bài luận văn thật xuất sắc. Chỉ còn 1 năm nữa là cô sẽ kết thúc ba năm nghiên cứu của mình. Cô đang rất cố gắng.

Thầy nói chiều hôm sau sẽ có một cuộc họp về phương pháp phẫu thuật và nhất định không một ai được phép đến muộn.

Cô vẫn nghiên cứu và có sửa đổi phương pháp của mình, cô vẫn muốn trình bày phương pháp đó, cô nhìn thầy, nhưng dường như thầy đọc được ý nghĩa trong đôi mắt của cô, thầy nhìn vào tập dữ liệu trên bàn và nói:

– Tốt nhất cô nên bỏ cái ý định đó đi khi chưa được tôi đồng ý.

Rồi thầy đi ra ngoài, cô cũng không nói gì thêm.

Chiều nay cô sẽ trình bày ý kiến của mình, mặc cho thầy có đồng ý hay không, cô nhất định nói vì nó liên quan tới đề án tốt nghiệp của cô, ngày hôm nay cô nhất định phải nói.

Hai mươi phút trôi qua, cô vẫn chưa tới, thầy không đợi và bắt đầu theo đúng giờ đã nói, nửa tiếng trôi qua, từ phía xa vọng tới tiếng chạy gấp gáp bên hành lang, thầy đã nghe thấy và đứng ngay phía trước cửa, cô đang chạy tới trong những tiếng thở hổn hển, khi cô chạy đến cửa phòng họp cũng là lúc cánh cửa đóng sầm một cái và cạch một tiếng chốt như đóng lại mọi nỗ lực của cô. Cô đứng đó, cùng với bao suy nghĩ và cuối cùng cô dừng lại ở đôi mắt của thầy Vương, vừa rồi thầy đã rất tức giận, đôi mắt thầy nói cho cô biết tốt nhất cô nên chuẩn bị tinh thần cho thời gian nghe thầy xỉ vả, cô dựa lưng vào tường và chờ cho đến khi giờ họp kết thúc.

Cánh cửa hé mở, người bước ra ngoài đầu tiên là thầy Vương, thấy cô đứng đó, thầy không thèm nhìn mà cứ thế đi thẳng.

– Thưa thầy em muốn được giải thích …

Thầy vẫn đi, nhưng rồi bất chợt thầy quay lại.

– Tôi nên cho cô một bài học rằng với tôi, tôi không nghe lý do, cái tôi nhìn vào là kết quả.

Rồi thầy bước đi thật nhanh, cô biết thầy vẫn đang bực lắm.

***

Tối về đến nhà, qua lời kể lại của mẹ, thầy được biết con gái hôm nay chút nữa thôi là phải nhập viện vì một chiếc xe rẽ trái chút nữa thì va vào con gái thầy, may sao có cô gái ở cùng chung cư chạy đến kịp thời, bà nói không biết cô gái ngã có đau không, cô gái đó đã bế con thầy về nhà và dỗ dành cho đến khi nó thôi hết sợ, nó cứ ôm lấy cô trong ánh mắt sợ sệt, bà nói thầy nên đến nhà cảm ơn cô, ngay sau bữa cơm tối, con gái dắt thầy đến nhà cô gái đó.

– Con gái còn sợ nữa không? – Thầy vừa xoa đầu vừa ân cần hỏi con gái.

– Con không sợ nữa, cô Triệu thật tốt bụng bố nhỉ?

– Cô Triệu nào?

– Là cô đã cứu con chiều nay đấy, lát đến nhà cô ấy bố sẽ biết.

Bé gái vừa nắm tay bố vừa tung tăng hát những bài hát được học trên lớp. Chuông cửa đến hồi thứ ba mới có người ra mở, đứng trước cửa, thầy giật mình với ánh mắt như không thể tin nổi vào sự thật. Cô đứng đó, cũng bất ngờ lắm khi nhìn thấy thầy, nhưng càng bất ngờ hơn khi bên cạnh thầy là bé gái không còn mẹ mà hôm nay cô liều mình chạy đến cứu. Thầy bối rối, có lẽ chưa một lần cô thấy thầy mắc cười đến thế, trông thầy bối rối như một đứa trẻ con bướng bỉnh nhận ra sai lầm nhưng vẫn cố chấp không chịu nhận lỗi.

– Tôi nghe nói hôm nay cô đã cứu con tôi …. tôi đến để cảm ơn …

– Hóa ra bé gái này là con thầy àh? Nhóc, cháu có biết là bố cháu cực kỳ cố chấp và khó tính không?

Bé gái nhìn bố, cười thật ngây thơ và lắc đầu.

Cô nhún vai nhăn mắt lại nhìn thầy tỏ vẻ nghi ngờ. Thầy lại bối rối cảm ơn cô lần nữa và bế con lên đi về trước khi cô mở lời mời thầy vào nhà. Cánh cửa đóng lại, thầy ngoái đầu nhìn về phía cánh cửa, lần đầu tiên sau bao năm vợ qua đời, thầy thấy cảm giác lạ đến thế.

Ở viện thầy dường như bớt chỉ trích cô hơn, cô nhận thấy ánh mắt của thầy càng ngày càng bẽn lẽn và bối rối, một đôi mắt vốn bướng bỉnh, lạnh lùng và kiêu ngạo giờ đã biết trốn những cái nhìn đôi khi chỉ là vô tình hay hữu ý.

Cô tập trung vào đề cương luận văn của mình, thầy Vương sẽ là người giúp cô hoàn thành bài luận văn đó. Thầy bảo cô làm thử phương pháp mới trong phòng mổ thí nghiệm, thầy nhìn vào kết quả và không nói gì, hài lòng hay không hài lòng khó ai có thể đoán trước được điều gì ở thầy.

Khi họp toàn khoa, thầy công bố phương pháp mới của cô mà chưa hề nói cho cô biết, trong khi cô hoàn toàn bất ngờ thì có một số thầy giáo khác phản đối phương pháp đó, thầy Vương chính thức đồng ý để cô dùng phương pháp đó trong ca mổ sắp tới. Có nhiều ý kiến đưa ra và có ý phản đối, thầy đứng lên, đặt tập phương pháp mới lên bàn và nói:

– An là nghiên cứu sinh của tôi, chúng tôi đã thử nghiệm phương pháp này và kết quả rất thành công, ca mổ sáng mai sẽ chính thức do cô An bắt tay vào làm, tôi không nghe bất cứ lời phàn nàn và phản đối nào, hãy nhìn vào kết quả ca mổ ngày mai mọi người sẽ thấy. Nếu có bất cứ sơ xuất nào, tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.

Nói rồi thầy ra ngoài và đóng sập cửa lại, mọi người không ai có ý kiến gì thêm.

An bắt đầu ca phẫu thuật đầu tiên sử dụng phương pháp mới của mình, thầy Vương hôm nay sẽ đứng đối diện phụ giúp, bên cạnh thầy là trưởng khoa và giáo sư cùng với một vài thầy giáo khác hôm trước có ý phản đối phương pháp này.

Cô hồi hộp, tay cô bắt đầu run lên, cô cố gắng kiềm chế, những điểm định vị trí đã được thay đổi dựa vào độ lớn nhỏ của lỗ mũi bên lành, không mổ phía dưới mũi bên bệnh, sau khi đã định xong đường mổ của môi, cô chính thức bắt đầu thực hiện phẫu thuật. Tay cô run lên bởi những đường mổ nhỏ nhắn, xung quanh, đôi mắt các thầy đang đợi cô thực hiện. Những vết mổ chuẩn bị được mổ, cô dường như vẫn chưa hết hồi hộp, thầy Vương khẽ ngẩng mặt lên nhìn, khuôn mặt thầy chỉ lộ đôi mắt, thầy nhìn cô và khẽ gật đầu, mắt vẫn không dời khỏi mắt cô, một đôi mắt bướng bỉnh và vênh váo giờ đã biết động viên, khích lệ, đôi mắt lạnh lùng giờ đã biết nói, ánh mắt đó như nói với cô rằng cô hãy lấy lại bình tĩnh, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ và nếu có chuyện gì xảy ra, đã có thầy bên cạnh.

Cô như được tiếp thêm sức mạnh, cô lấy lại bình tĩnh và hoàn thành nốt nhiệm vụ còn lại, những vết mổ đã được mổ xong, những đoạn mổ được đã nối lại vừa khít, hai bên được nối lại một cách an toàn và gợi cảm. Cô thở dài một hơi sảng khoái kết thúc ca mổ. Các thầy ra về và hài lòng với kết quả cô làm ra. Thầy Vương cũng ra khỏi phòng phẫu thuật mà không nói câu nào, cô nhìn thầy khó hiểu, cô chưa kịp nói lời cảm ơn.

Những ngày cuối cùng để cô hoàn thành nốt luận văn, cô chạy ngược chạy xuôi giữa bệnh viện và thư viện, còn một tháng nữa cô sẽ bảo vệ và tốt nghiệp khóa thạc sĩ, thầy Vương vẫn giúp cô sửa luận văn, thầy vẫn tỏ ra kiêu căng và vênh váo như trước, nhưng đôi mắt thầy dường như đã có tình cảm nhiều hơn. Cô là người duy nhất nhìn thấy sự thay đổi đó. Nhớ lại ánh mắt của thầy trong phòng phẫu thuật, cô bỗng thấy đôi mắt đó như khiến cô và thầy trở nên thân thiện, gần gũi hơn tất cả những người khác, rồi bất chợt cô thấy sợ, cô sợ tình cảm dành cho thầy sẽ thay đổi, cô không biết mình đang nghĩ gì nữa.

Ngày cô bảo vệ luận văn, thầy trông sang trọng hơn với chiếc áo xanh được mặc gọn gàng bên trong bộ comple đen sành điệu và chiếc cà vạt sọc xanh trắng hài hòa. Cô bất ngờ khi thấy thầy xuất hiện khác hẳn với ngày thường, bước vào phòng và ngượng ngùng lấy tay gạt gạt chiếc cà vạt trước cổ, thầy đi về chỗ ngồi và ngồi đó vênh mặt lên chờ đợi, cô trông thấy nét mặt thầy rõ ràng là ngượng ngùng nhưng lại được cố gắng kiềm chế bởi bộ mặt kiêu ngạo đến nực cười, cô khẽ cười nhẹ và nhìn thầy với ánh mắt thiện cảm, thầy nhìn đi chỗ khác để tránh ánh mắt đó, trông thầy bối rối hơn cả một cậu bé không cẩn thận làm vỡ một lọ hoa và bị mẹ phát hiện.

Buổi bảo vệ kết thúc, mọi người vui vẻ ra về, cô cầm túi và chuẩn bị đứng lên thì một bó hoa được đưa ngay trước mặt, bé gái con thầy giáo cười thật tươi và chỉ tay sang phía thầy giáo đang ngồi.

– Chúc mừng cô. – Thầy nói với nét mặt lạnh băng, nói xong khẽ nhếch miệng cười và bối rối đi về phía cô, dắt tay con gái:

– Con gái, chúng ta về thôi.

Bé gái vừa bước đi vừa ngoảnh đầu lại nhìn cô và cười thật duyên dáng. Cô chỉ kịp nói lời cảm ơn.

Hôm nay là ngày cuối cùng cô đến viện, chiều tối thời tiết trở nên mát mẻ hơn sau những ngày nắng nóng, cô vào viện để chào thầy và lấy đồ đạc của mình, bước ra sảnh chờ đợi, cơn mưa chiều ập tới ồ ạt. Hơn 10 phút trôi qua, cô quyết định tản bộ trong mưa. Vừa bước xuống bậc cầu thang thì một chiếc ô che ngay trên đầu, nhìn sang bên cạnh, thầy đang bối rối vừa che chiếc ô vừa nói mà không nhìn vào mắt cô:

– Đồ ngốc, không phải là cô muốn để mình bị cảm mưa đấy chứ?

Cô nhìn thầy khẽ mỉm cười và không nói gì, họ cứ đi như thế trong mưa, không ai nói câu gì, cô bước đi chậm chạp và chắc chắn từng bước, thầy cũng vậy, nếu đi một mình chắc chẳng bao giờ thầy đi chậm từng bước như thế. Những hạt mưa rơi trên ô như phá tan không gian im lặng, thầy cứ đi bên cô như thế, lặng lẽ, tình cảm.Gần đến dãy nhà của mình, cô bất chợt nói:

– Vài ngày nữa em sẽ đến thành phố khác làm việc, nhất định thầy phải chúc cho em mọi điều như ý nhé.

– Mọi điều là những điều gì?

– Mọi điều là công việc, tình yêu rồi đến hôn nhân, gia đình, tất cả, tất cả …

Cô quay sang nhìn thầy và cười thật thản nhiên.Thầy nhìn cô rồi quay đi chỗ khác. Thầy muốn nói một thứ gì đó mà chính thầy cũng không biết, chỉ biết là cảm giác khi nghe cô nói cô sẽ rời xa thật khó chịu. Thầy bối rối, những lúc thầy bối rối như thế cô biết là thầy đang cố gắng thay đổi mình. Và cô nhận thấy rõ những thay đổi đó. Cô chạy thật nhanh về phía dãy nhà mình ở và quay lại hỏi:

– Em dọn đi rồi, thầy sẽ nhớ em chứ?

Thầy dường như quá bất ngờ trước câu hỏi đó, chỉ biết lạnh lùng trả lời theo thói quen của thầy:

– Đồ ngốc, cô mau mau dọn đến chỗ khác đi.

Cô giả vờ xị mặt xuống, thầy càng trở nên bối rối, bước thật nhanh về phía dãy nhà mình ở bỏ lại cô đứng đó một mình.

Hôm nay là ngày cô dọn đến thành phố khác, thầy trong phòng phẫu thuật vừa làm vừa thấp thỏm, mọi ngày là cô đứng đối diện cùng thầy làm, hôm nay là những người khác phụ giúp. Trở về văn phòng, thầy ngồi lặng lẽ, không biết mình đang nghĩ gì nữa, chỉ thấy một cảm giác trống vắng, cô đơn đến khó chịu.

Thầy đi đi lại lại trong văn phòng, đứng ngồi không yên, thầy muốn gọi điện cho cô nhưng bản tính kiêu ngạo trong thầy lại không cho phép thầy làm như thế. Thầy giống như một chiếc bình thủy tinh đựng đầy nước, rõ ràng là đựng đầy nước nhưng nhìn thì lại như không có gì.

Cô đang trên đường tới sân bay và hai tiếng nữa cô sẽ lên chuyến bay rời khỏi thành phố này, cô nghĩ lát nữa gọi cho thầy mình sẽ nói những gì, bỗng chuông điện thoại kêu, cô hồi hộp khi đó là số máy của thầy.

Hai bên không ai nói câu gì, cô lặng thinh, cô có thể hình dung bên kia máy, thầy bối rối đến cỡ nào. Một lúc sau thầy mới ngượng ngùng lên giọng:

– Tôi gọi điện chỉ để … chúc cô lên đường bình an …. và … mọi điều như ý …

– Nếu mọi thứ đều được như ý mình thì thích, thầy nhỉ! – Cô cười nhẹ và nói thật chậm .

– Con gái tôi có nhắc tới cô … thôi cô làm thủ tục đi, chúc cô … hạnh phúc…

Thầy đặt máy, cuối cùng thầy chọn cách để cô đi, trải qua bao thăng trầm của cuộc sống, thầy biết rằng nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua, chỉ là ta có dám dũng cảm đối mặt với nó hay không thôi. Lần này thầy vẫn tin rằng mình sẽ vượt qua được nỗi nhớ cô, cô cũng giống như bao nghiên cứu sinh khác, đến rồi đi, rồi thầy lại có những nghiên cứu sinh mới, nhưng cô khác với những người đã từng theo thầy, cô có một đôi mắt bướng bỉnh một cách dịu dàng, sáng một cách thông minh, đôi mắt màu nâu đó thật đặc biệt, nó biết làm cho thầy trở nên bối rối.

Quá khứ của thầy, đã từng có một thứ tình cảm mà thầy muốn nó mãi mãi là vĩnh hằng, rồi thời gian dần dần qua đi, nó đang chữa trị vết thương cho thầy, thầy hiểu có nhiều khi cần phải biết cách bỏ qua, bởi vì cuộc sống này vẫn còn có nhiều thứ đẹp đẽ lắm, người hiểu biết sẽ biết cách bỏ qua, người chân tình sẽ hiểu cách hy sinh, người thực sự hạnh phúc là người biết thoát ra khỏi những nỗi đau, dù là đau đến xé ruột. Vậy thì hãy để đôi mắt đó bay theo ước mơ của cô, đến một nơi thực sự hợp với cô, để cô bắt đầu cuộc sống mới của mình mà không phải là người đi tiếp con đường người khác để lại.

Chuyến bay cất cánh rời khỏi mặt đất đang chìm trong tiết trời âm u, nhưng khi lên cao, đằng sau những chùm mây trắng xóa nối tiếp nhau như những dãy núi trên không, phía xa xa kia, ánh triều dương đang lập lòe đủ màu sắc chói lọi, cô khẽ mở đôi mắt ướt nhòa lệ, nhìn những tia sáng diệu kỳ, ừh phải rồi, một cuộc sống mới lại đang bắt đầu. Cô biết và sẵn sàng đi tới.

Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn