Blog Radio 209: Khi ta biết đánh vần chữ mất

Khi ta biết đánh vần chử mất

Khi ta biết đánh vần chử mất

  • Khi ta biết đánh vần chữ mất

Khi một cái gì đó đã từng là của ta nhưng đến một lúc nào đó, nó không còn là củata nữa, không phải do nó rời bỏ ta đi, không phải nó bị lấy đi, bị cuốn đi màlà do chính ta đã làm rơi nó, làm tuột mất nó một cách buồn cười, một cách quádễ dàng đến mức còn không hiểu vì sao mình lại không còn nó nữa.

Khi đó gọi là MẤT.

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!

Mấtlà trước khi nó rời bỏ ta, nó hiện hữu trong cuộc sống của ta như một thóiquen, nó xuất hiện hàng ngày, nó bên ta hàng giờ… và đến bây giờ thì ta khôngcòn nó nữa, nó không còn bên cạnh ta, nó đã rời xa ta, ta không muốn tìm vàcũng không thể tìm để giữ nó. Một sự vụn vỡ vĩnh viễn.

Mấtlà sự thoảng bay trong gió, sụ tan biến, vụt bay đi, nhanh lắm, nhanh đến mứckhi bạn nhận ra điều đó thì đã muộn, khi đó sẽ nhận ra và nhận lấy vết thương,có thể không quá đau nhưng hãy thừa nhận là có cảm giác nhói trong tim. Nếu bạnđang có 1 trái tim không vô cảm.

Mấtlà khi trong ta có 1 khoảng trống còn sót. Vị tri mà thứ trước khi mất nó ngựtrị. Tồn tại ở đó, tồn tại trong ta. Ta nhìn vào ta, xuyên thấu, thấy khoảngtrống đó, lại thấy đau. Đến bao giờ ? đến khi nào? và ai sẽ là người mang đếncho ta cảm giác khỏa lấp khoảng trống đó? Hay cái khoảng trống đó sẽ mãi mãinằm im, không được lấp đầy, không được xóa bỏ, như một vết sẹo vô hình nhưnglàm ta cảm thấy còn tệ hơn hàng trăm lần vết sẹo trên da… Vậy đã bao lần tamất?

Làm mất.

Tuột mất

Biến mất.

Chỉbiết là đã mất, mất đi và không còn quay trở lại, không còn tồn tại bên ta nhưngày nào? Nếu ta níu kéo, ta kiếm tìm, ta níu giữ..nó ở lại liệu nó còn đẹp còný nghĩa còn quan trọng với ta không? Hay giờ đây nó chỉ còn là một hình mẫukhôg hoàn mĩ, một bức tranh được ghép bởi những miếng ghép rời rạc, một bộ phimđược diễn bởi những diễn viễn tồi, cực tồi?

Vậyhãy cứ trân trọng cái hoàn mỹ trong quá khứ còn hơn là mải miết kiếm tìm mảnhkép để tạo thành bức tranh không hoàn thiện ở hiện tại Lưu giữ nó trong tim thìtốt hơn là lồng nó vào khung kính bởi nó có thể bị lấy đi bởi bất cứ khi nào vàbởi bất cứ ai.

Gìngiữ nó thì tốt hơn là phải kiếm tìm, phải mệt và đau.

Đừngđể đến lúc phải tự hiểu ra:

“Đã đánh mất mới bắt đầu biết tiếc”

  • Gửi từ email Thieu Phuong Thao – phuongthao.khql@
  • Nếu ta gặp nhau ở định mệnh

Người ta không thể vềvới nhau khi còn đầy những hờn ghen

Người ta không thể yêunhau tiếp khi họ không còn niềm tin

Người ta không thể yêulại khi chỉ sống bằng những kỷ niệm của quá khứ, còn nghĩa hết tình.

Và hơn hết, đấy là khingười ta không vượt qua được ranh giới bản thân

Anh!

Anh cứ làm em đau, hết lầnnày đến lần khác,

Từ sau khi anh nói lời chiatay, anh chỉ biết nhận lại chứ chưa từng biết cho đi…

* SMS : “Em là ngườianh yêu lâu nhất”

Nhói…

Vì em – không – phải – là -người –anh – yêu – nhiều – nhất.

Không là người đặc biệt nhất.

Không là người anh thươngnhất.

Không là người anh lo nhất.

Không là người anh sợ mấtnhất.

Không là lý tưởng, lẽ sốnghay tương lai của anh…

* SMS : “Anh hết yêuem rồi”

Cảm giác đắng ngắt, mặn chát,đau đớn lắm, anh hết yêu em vì anh thích người con gái khác. Anh hết yêu em vìmệt mỏi với em, anh hết yêu em đơn giản vì anh chán em rồi.

Và…anh ra đi!

Anh ra đi với nỗi đau còn lạichỉ một mình em, Anh không hay biết, vì anh đang vui, vì anh hạnh phúc mỉm cườivới niềm vui mới…

Chỉ còn em, lặng lẽ đứngnhìn…

Lặng lẽ khóc…

* SMS: “Anh không tinem”

Em tự bảo vệ mình, lại bằngnhững “Nếu – Thì”

Nhưng em khóc…vì em tổnthương quá!

Biết, yêu là cho người khácquyền năng làm cho mình đau, nhưng…hình như anh thấy chưa đủ, chưa thoả mãn,nên anh không muốn dừng việc làm cho em tổn thương anh nhỉ? Hay giờ anh nghĩ emkhông là gì cả nên như thế nào cũng được? Có lẽ thế…

Em sẽ đau thêm bao nhiều lần nữa?

Anh!

Dù sao em chịu đựng rất giỏi,em làm rất tốt, và em không hối hận. Em đang tự làm cho bản thân mình bị tổnthương, nhưng em lại muốn em tổn thương vì anh, để em thoát khỏi cái bóng củaanh, để anh không ám ảnh em nữa.

Em tin bản thân mình, làm saoem có thể gục ngã được chứ?

Em đủ tự tin để yêu anh, thìem cũng đủ mạnh mẽ để chấp nhận đau khổ và rời xa anh.

Tình yêu đắng hay tình yêungọt cũng là tình yêu anh nhỉ?

Có những lúc chán nản, chỉmuốn chết đi, chết đi một lúc rồi sống lại để xem liệu có bao nhiêu người khócmình, để xem liệu có bao nhiêu khoảng trống được tạo ra từ sự ra đi của mình.

Nhưng, nghĩ thế thôi, vì cáichết là ngu ngốc nhất!

Người ta bảo: “Ngày đầu tiên chia tay, người kia trở thành tất cả.Ngày thứ hai trở lại là một nửa. Ngày thứ ba còn một phần tư. Và giảm dần theocấp số nhân cho đến mãi mãi…Nhưng theo quy luật của Toán học thì dẫu có chiađến vô cùng lần vẫn không bao giờ bằng 0 được nên những người cũ không bao giờlà không gì cả…

Anh!

Khi xa mặt cách lòng, ta trởlại với nhau ư…?

Thế nào là kết thúc? Khi rời tay ra, hay khikhông còn yêu nữa?

Emcòn yêu thế là tức là chưa hết… nhưng anh đẩy em raxa nhau hơn. Anh chọn một con đường không đi về phía em, vậy thì em phải bước về phía anh thôi. Cảm ơnanh vì đã ở bên em trong suốt thời gian qua, yêu em, cho em cảm giác được yêu,được quan tâm, được lo lắng cho ai đó bằng tất cả trái tim mình, cảm ơn bàn tayđã nắm thật chặt, bờ môi ngọt ngào, vòng tay ấm áp…và còn nhiều hơn thế nữa…

Có những sai lầm sẽ vẫn làsai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm, nhưng nhờ có nó ta biết: Điều sai lầm duy nhất là phủ nhận những gì trái timta thực sự cảm nhận…Và vì thế, em không phủ nhận nỗi nhớ vềanh, tình cảm dành cho anh thì không thể vì lòng kiêu hãnh mà xẹp xuống, emmuốn quan tâm và lo lắng cho anh như thế, vẫn muốn biết anh sống như thế nào…

Cuộc sống làm người ta thayđổi, đôi khi không thể sống đúng với chính mình, nhưng với người mình yêuthương ta nên sống thật! Giống như trái tim, khi hết yêu một ai đó thì mới biếtđể yêu một ai đó khác. Khi yêu một người cũng phải học cách để người đó ra đi,dù vậy, em vẫn không hết hi vọng vào những điều sắp tới, nên như thế đúng khônganh? Vì em tin, cứ gõ, cửa sẽ mở,sau mỗi thất vọng, không thể giết chết được sự hi vọng. Tình yêu như một tròchơi, không quan trọng ai là người thắng cuộc, hay ai là kẻ thua cuộc, nếu cứtranh nhau phần thắng thì người thua cuôc không phải anh, cũng không phải em,mà là tình yêu này – đến lúc chúng ta xa nhau em mới nhận ra điều này anh à!

Em không đợi anh, vì em nghĩ,ra đi rồi đến lúc sẽ trở về, dù là trở về để bên nhau như những người bạn, thìđiều đó vẫn tốt đúng không anh? Còn bây giờ, em không níu kéo điều gì cả, nhữngkỉ niệm đẹp hay tất cả những lưu nhớ về anh, chúng ta buông tay nhau để sốngcho riêng mình, sống cuộc sống không có nhau.

Lần cuối cùng, chắc chắn đấy,vì em sẽ thay đổi, em sẽ làm tất cả điều đó với hi vọng của riêng em. Cho nhữngkhoảnh khắc cuối cùng, em không hối hận, vì với tình yêu, em cố gắng hết khảnăng, đã cho em – anh và tình yêu những cơ hội.

Anh!

Đã lâu lắm rồi, Em không cóđược cảm giác khi anh ôm thật chặt em vào lòng và nói: Anh yêu em…Dù chỉ là,nói dối, sau khi chúng ta chia tay và gặp lại, hay là lúc còn yêu nhau.

Thật sự, em cảm thấy khó khănkhi phải quên anh. Và có lẽ em cũng sẽ rất cô đơn nữa, nhưng sẽ làm được thôiđúng không anh, em cũng phải cố gắng như thế nào đó để được giống như anh chứ,để được bằng anh, hay là hơn anh nhỉ?

Em đã không thể giữ nổi nhữnggì em từng có, vì thế, em sẽ tập quên…Đôi khi người ta không là gì của nhau,người ta xa nhau là tất yếu…Nhưng cuối cùng, em vẫn muốn hỏi anh, rằng: Anh có tin vào định mệnh ?

“Vànếu thuộc về nhau ta sẽ trở lại…”

Vànếu gặp nhau ở định mệnh, lúc đó, chúng ta sẽ mỉmcười nhìn nhau thật ấm áp!

Khoảng trống, đến baogiờ mới lại ấm áp như xưa? Đến bao giờ, anh nhỉ?

Một năm…hai năm…hay làhơn nữa?

Em không khóc, em cũngkhông buồn, em cũng không đau nhiều nữa. Vì sáng còn rất sớm, ngày chỉ mới bắtđầu…Dẫu có khó khăn đến mấy, thì mọi thứ cũng chỉ mớibắtđầu

Tạm biệt anh!

  • Gửi từ Blogger May!S: “Một sớm mai dậy, chợt thấy hư vô trong đời!”
Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn