Blog Radio 90: Lần đầu đi “phượt”

Đi phướt

Đi phướt

Bạn nghe Blog Radio thân mến! Có một phần không thể thiếu trong đời sống của các bạn trẻ hiện nay, đó chính là những chuyến du ngoạn, tự tìm hiểu khám phá những vùng đất mới. Và theo ngôn ngữ của những người yêu du lịch, những người luôn thích chuyển động đó là những ngày đi “phượt”. Hôm nay Blog Radio mời các bạn cùng thả hồn theo những cung đường một blogger ghi lại vào lần đầu tiên đi “phượt” trong cuộc đời của mình. Mời các bạn lắng nghe, cảm nhận và cùng chia sẻ cảm xúc: 

Hà Nội 30 06 2k9 

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!

– Êh thằng kia! Mày đi đi, hèn thế! Mày phải đi đi, cứ quanh quẩn ở cái đất này mệt người. Mày hèn thế! 

Hắn đã nghe thế, thộn mặt ra và… nóng gáy! Lần đầu tiên có người nói hắn hèn. Bảo hắn ngu còn quen nghe chứ bảo hèn nghe khó chịu cực! Nhưng mà… 

– Nhưng nhưng cái gì? Mày ở nhà làm gì? Mày sợ cái gì? Gái à? Mày không thoát ra được hay sao? Cứ đi theo tao, mày không phải lo gì hết! 

Biến cố cuộc sống ném hắn vào Sài Gòn, sống quăng quật, nhét gọn mình vào bóng tối khó ở, không buông tha. Thế mà cuối cùng hắn vùng vẫy để ôm lại cái đất Hà Thành này. Sinh ra ở đây, hắn đã khóc khi mình rời xa nó để rồi quyết về lại Hà Nội với ánh mắt cảm thông của bè bạn. Sống vẩn vơ qua ngày đơn côi, tôn thờ Hà Nội, lang thang với nó, cốc cafe nóng ngày càng đậm đắng, bè bạn ru hắn như thể đang mãn nguyện… 

“Hay nhỉ! Tự nhiên đi tới nơi khỉ ho cò gáy, mệt nhoài người có gì hay?” – Hắn lẩm bẩm mong mưa đi để khỏi phải rời nhà, đỡ hành xác. Hắn thích nằm dài co gối… 

– Mày xong chưa? Nhanh lên, tao chờ mày ở cafe… mày ra ngay đi! 

Thế là đi đấy! 

– Mày đi theo tao nhé! Đi sau tao một đoạn… đừng đi gần… tao sẽ đi chậm thôi! 

Thế là lao đi đấy… 

Tiếng gió ù ù, đường bụi mù, hắn vừa đi vừa sợ. Sợ quốc lộ lắm tai nạn! 

“Tự nhiên phải đi, bực mình!” 

… Đường dài thêm một đoạn rồi vắng tênh. Thích ra phết rồi đấy! Mát mát, Hắn vặn ga vọt lên nhưng giật mình phanh, không dám vượt. Ít ra hắn cũng ngoan, không húng. Người bạn đồng hành vẫn vù vù đi trước cứ như thể không có hắn đi phía sau. Vội vàng bám theo, đầu nghĩ miên man mà mồm vẫn lẩm bẩm hát…

Con đường ngoằn nghèo bám chân sườn núi như dải lụa hồng sáng lóa vắt qua những ngọn núi xù xì âm u xanh. Cây ghé đất mọc xô lên từ ngang vách núi mở ra khoảng không gian thoáng đãng và đầy gió. 

Thành phố im lặng sau lưng hắn xa lắm! 

Vụt qua vài phố huyện, rải rác những cánh đồng rộng mở trả lại sự yên bằng, hắn bắt đầu thấy mờ mỏi, tay lái rung rung, hai đầu gối tỳ ép vào bình xăng tê tê như mình đã đi vài trăm cây số… 

Họ dừng lại ở một mảnh phố lộ có dãy nhà so – le nhau lúp xúp. Bỗng thèm một cốc nước thật ngọt như thể sự ngọt ngào trong hắn đang trôi tuột xuống đáy bình xăng vừa tỳ chân lên, lao vào môtơ máy rồi thổi phì phì ra sau bô…. Nóng, thèm đá mát nữa dù trời lạnh ẩm ướt. Gió giãi ra từ ngõ ven tường ngoài phố hỉ hả phả vào mặt. Khịt mũi, thoạt trông có vẻ hắn bắt đầu mơ hồ quện vào cung đường này, thoát dần ra khỏi không gian kín.

Hắn lựa lời hỏi: 

– Cứ đi thế này hả anh? Bao giờ đến? 

– Còn xa mày! Thèm cafe ghê đi được! Tẹo tao với mày đun café uông cho chất nghệ… ngon cực! 

Hắn không hiểu ý, lờ đi rồi tự nhiên nghĩ về Hà Nội… Mọi người chắc đang kéo nhau ra đường, càng cuối ngày sẽ càng đông đúc, vỉa hè cafe trong Hắn là thú vui xa xỉ đến nhẹ nhàng! 

– Sắp đẹp rồi đấy! Đi qua còn đèo này! – Người đồng hành hỉ hả – Đi thôi không muộn, nhanh lên thằng kia mày cứ ngồi ì ra đấy bao giờ mới đến? 

Tiếng xe vọt đi, để lại sự yên ả cho con phố này. Hắn ngoảnh lại nhìn, cố ghi hình ảnh đó: yên lành, thấp nhỏ sau lưng, mơ hồ ngấm nhẹ! 

Lên đèo nào! 

Cắm cúi đi theo làn sương tản lên cao mờ mờ, tai bắt đầu ù ù, hắn lắc lư nguời khoái khoái. Đường vãn, xe đi nhiều, hắn nhả vài tiếng còi xem tai mình có rõ không. Bọn trẻ con đang ngồi bên đường ngoái cười toe, vẫy tay, mắt hấp háy reo vui. Thẳng người lên nào, ưỡn ra một chút rồi vẫy lại chúng. Thích thật! Rõ ràng có cái gì đang thoát ra trong đầu hắn, nhẹ thở làm chủ tay lái vững vàng hơn. 

Đó! Xa xa, một đám người đi lướt thướt, lớn bé lùi lũi mặc đồ tối thâm. Ôi, a người dân tộc này, bàn chân lấm bùn ướt, họ đẹp ngoài tưởng tượng. Hắn bắt đầu nghĩ đến cái máy ảnh mình đang đeo ngày trước chỉ dùng chụp phố cất trong tủ khô, suốt ngày lau mới, nâng niu…

Tiếng reo trong lòng cứ cờn lên cho đến khi Hắn tròn xoe mắt vì gặp cảnh vật khởi đầu cho tình yêu mới – một mối tình thật, không sốc nổi… Chả phải nói, họ đều khựng xe lại, đặt nhanh chân xuống đất hể hả nhìn:

– Đẹp không mày? 

– Đẹp thế này á! 

– Chứ còn gì. Thích không…? 

Hắn trả lời bằng cách cười hì hì, mắt híp lại, hình như tâm hồn đang nhảy nhót. 

Bóng núi cheo leo cả một vùng xanh im, đẹp mơ màng. Ập vào mảng cây lá non bóng mỡ cạnh mảng hoa lắc lắc theo gió đầy ắp những mái nhỏ nhô lên trộn nối với nhau. Mắt hắn chuyển động theo vòm cây, mũi hít ngửi theo mùi toả ngát. Trong đầu Hắn bây giờ chi chít những cảm đẹp đang rôm rả nối đuôi nhau nhét vào vùng u mê đã để quá lâu trong óc… 

– Chụp ảnh đi mày! Sướng nhé, đi đúng lúc đẹp nhất, đi tiếp còn đẹp hơn! Cái đầu mày không đi thì không thoáng ra được. Ở nhà loanh quanh gái mú mệt đầu. Đi vài lần nữa mày thế nào rồi về cũng bỏ gái!

Người bạn đồng hành cười ha ha, tiếng nói chọc thẳng vào tự ái của hắn. Như mọi lần là hắn xị mặt ra ngay nhưng lần này khác, hắn thấy cũng đúng đúng, đẹp thế này phí thật. Kéo máy ảnh ra rồi hắn nói: 

– … biết đẹp thế này thì … 

Hắn chưa kịp nói hết thì bạn đồng hành chặn lại: 

– Mày bố láo bậy bạ! Những chỗ này không được nói tục. Chụp ảnh đi rồi về bỏ gái ha ha ha! 

Họ cười vang lên nỗi sung sướng tràn ngập…. 

Dừng lại thêm lúc nữa, người đồng hành lôi chai nước ra uống rồi chỉ bảo hắn mấy điều chú ý khi đi tiếp. Hắn tròn mắt nghe ra thuyết phục lắm… vui vui… 

Trời lạnh! Buổi trưa mà trời xam xám, vẫn còn sương nhòa khen khét bò dài từng làn theo cong núi. Hoa tưng bừng nở như công tắc điện mở cho lòng Hắn chan hoà lóng lánh… ấm áp, nô nức hơn như thể len tay vào áo mới tinh tươm ngày xuân tết ngập hoa… Cứ đi thế này thích thế, cảnh vật cứ đóng mở liên hồi dập dìu cảm xúc. Miệng hắn lẩm bẩm rộn ràng hát. 

Đi một quãng hắn mới thấy mình bị bỏ lại sau xa hẳn, ré ga, mắt híp, cười ầm. Liếc nhìn hai bên đường những luống hoa bản ngọn lá xanh mới trải thành tấm lụa nhiều màu. Cắm cúi đi thêm một lúc là gặp một thảo nguyên lớn. Từng cơn gió hanh cuộn lên bờ triền và tuột xuống mặt đường lào xào nghiêng ngả những đám lau cao rồi ù qua tai hắn rít lên.

– Ê cà phê, mày..đói chưa? Tao buồn ngủ quá… cà phê đê rồi tẹo ăn cái gì. Lao xe lên đây đi! Tao hay ngồi ở đây, thích cực! 

Mảng đồi mềm nhũn được sới lên để chen bụi cây theo hàng thi thoảng chêm vài bụi hoa nhỏ xinh xắn sáng màu… 

– Ấm đây, nước kia mày đi kiếm tao 3 hòn đá nhỏ bắc bếp đun nước đi… cà phê đây… đường đây.. cốc thìa… cồn này, tao đi ra đây một tẹo! 

Người đồng hành xách máy ảnh đi thẳng lên phía trên một đoạn xa, đứng thẳng lưng huýt sáo, thả cả hồn và nước vào thiên nhiên. Hắn cười xoà rồi cũng đủ thông minh để nổi lên đám lửa nhỏ rồi úp cái ấm lên coi ngọn lửa xém quăn cỏ thơm mùi ngậy ngậy, bóc gói cafe sẵn không đường thả vào cốc, cầm gói đường giấy vẩy vẩy tay ngồi thụp xuống chờ đợi hít hà cái khoảng thoáng đậm đà chất thơ này. 

Lôi trong túi loa nhỏ gài pin rồi cắm ipod vào người đồng hành cúi mặt chỉnh chỉnh rồi quay sang cười toe ré lên bảo hắn:

– Trông mặt mày cứ ngu ngu, mệt hả? Mệt không… nghe nhạc đê, lên đây nghe…để tao bật cho mày nghe… bài gì nhỉ… 

Tiếng loa bắt đầu lẹp bẹp, nước sôi thổi phù phù, nhấc nhẹ nắp ấm lên thấy lục bục nổi tăm phun lên nóng bỏng tay… 

“… Trời ươm nắng cho mây hồng… 

Mây qua mau em nghiêng sầu…”
 

Ngả người xuýt xoa, cốc cafe nóng thơm ươm mũi… vị đắng tan vào lòng trống rỗng thư thái. Thích nhỉ! Mê đi như kẻ khuya rồi mất ngủ, tai ong ong hưởng nhạc nửa mơ nửa tỉnh… 

“Hà Nội lúc này đang là những con phố chen chúc, ngoắt nghéo, người xe lèn nhau, tiếng còi inh ỏi đọng chặt vào bờ tường. Hè đường kéo những đụm rác xuống cuối phố, quán xá thì nhòm nhau vang lên rầm rầm buôn chuyện, chát bự bụi bẩn vào mặt người hít khói…”

– Hà Nội “phì phò” anh nhỉ! – Hắn mở mắt rồi liếc hỏi.. 

– Mày vẫn phải sống với cái “phì phò” đấy thôi! Đi thế này mày sẽ ngộ ra nhiều điều, về nhà sẽ thấy mọi cái dễ dàng hơn, đầu óc thoát ra làm cái gì cũng tốt. Làm như điên rồi để cuối tuần phi lên đây thả mình vào thiên nhiên. Thích không mày? 

Thích chứ! 

Thích ơi là thích… 

Cho đến lúc này ngồi đây hắn vẫn nhớ như in những câu nói đó, cảm nhận rồi thiếp đi. 

Đó là lần đầu tiên hắn rong ruổi theo những cung đường, tận hưởng cuộc sống theo cách khác hẳn. Thấy yêu đất nước mình hơn! Con người, tình thân, ý nghĩa của cuộc sống… Người bạn đồng hành còn nói với hắn điều khác nữa.

Phải rồi, bạn trẻ nên đi, đừng hèn…Ừ, đúng rồi hắn đã đi và không thấy mình hèn nữa! 

Đi thôi nhỉ! Cảm xúc này… lang thang… 

Blog Radio chuyển thể từ bài viết của Blogger BuBu 

Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn