Blog Radio 87: Lời cuối cho Yahoo! 360

Tạm biệt

Tạm biệt

Blog Việt – Chỉ còn khoảng 72 giờ nữa Blog Yahoo! 360 chính thức đóng cửa, bao nhiêu chia sẻ, những lời yêu thương từ bạn bè suốt hai năm qua sẽ mãi là kỷ niệm ngọt ngào. Tuần qua Blog Radio nhận được rất nhiều email của bạn đọc gửi đến sẻ chia, tâm sự ngày về 13/07/2009 – ngày cuối cùng của Yahoo! 360.

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!


Vậy tại sao chúng ta không cùng nhau lắng nghe và đồng cảm những nghĩ suy, tình cảm dành cho Yahoo! 360 như một lời chào tạm biệt cuối cùng đến người bạn đồng hành cùng chúng ta suốt chặng đường dài qua.

Mời các bạn lắng nghe và Blog Radio muốn nhắn gửi tới các bạn: Dù bạn đang dùng dịch vụ Blog nào, Blog Radio – Blog Việt vẫn luôn là người ban đồng hành sẻ chia những nỗi buồn, niềm vui của bạn.

Lời cuối cho Yahoo! 360 

Lần đầu tiên tôi tham gia vào cộng đồng 360 khi nhận được một đường link của một người bạn gửi cho. Link dẫn đến trang blog của một cô gái trẻ nổi tiếng với các truyện ngắn trên mạng, truyện nào cũng đầy nước mắt, tôi đọc những entry của chị ấy hàng ngày, tôi thấy được nghị lực của một cô gái, những gì chị ấy đã làm được ở tuổi 19 và tôi nhìn lại chính tôi.. Thế rồi chị ấy trở thành thân tượng của tôi, nghiệp viết của tôi cũng bắt đầu qua những nỗ lực đầu tiên là tôi muốn mình được như chị ấy, blog 360 ngày ấy ra đời chỉ với mục đích giữ lại liên kết giữa blog tôi và blog chị ấy.

Những lúc rãnh rỗi, việc làm của tôi là vào từng trang blog của bạn bè trong friends list của mình. Ở đấy, tôi biết được những người bạn mình đang có cuộc sống ra sao, học hành thế nào, những nỗi niềm trong công việc, tình yêu.. Từng ngày trôi qua, tôi vẫn dõi theo họ như thế, tôi ghé vào rồi lại bước ra, không để lại một cái comment nào. Điều đầu tiên tôi muốn nói đó là, tất cả những người bạn nằm trong friends list của tôi ơi, tôi vẫn dõi theo các bạn từng ngày..

Tôi có một người bạn, vài năm trước, cô ấy có thói quen thức dậy vào lúc 5 giờ sáng và mò lên blog của một anh chàng xứ xa mà cô ấy thương mến, chỉ để xem anh ta đổi blast ra sao, up một tấm hình mới nào, và nghía qua những cái comment của bạn bè trong blog anh ấy… Ấy vậy mà hai năm dài không đủ sức thay đổi cho một thói quen, cô bạn của tôi vẫn mang hy vọng mong manh của mình mỗi lần lướt qua blog anh bạn ấy. Cô chờ một điều gì đó mà tôi không biết, hoặc có thể bản thân cô ấy cũng không rõ…

Một hôm cô bạn của tôi nhảy vào buzz chỉ với vài dòng ngắn ngủi: “Blog dẹp rồi… Mất liên lạc hoàn toàn sao…?” Tôi thấy cuộc sống của anh chàng kia đang trôi xa dần ngoài tầm với của bạn tôi.

Tôi lật lại từng trang blog của mình, tôi thấy được những sự thay đổi trong tôi, trong cách viết, suy nghĩ và nhận thức. Blog ghi dấu chân tôi lớn lên như thế nào, trải qua những đêm buồn không ngủ hay những lúc vui với niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong tâm hồn. Thật đáng tiếc, tôi sắp phải từ bỏ một thói quen hàng ngày của mình.

Khi tôi viết những dòng này, bạn bè trong friends list của tôi bắt đầu di cư đến nơi khác, số còn lại tuyên bố sẽ gắn bó với Yahoo! 360 đến ngày cuối cùng và sau đó họ sẽ không cần xây cho mình một căn nhà mới nào nữa..

Chúng ta không cần những mạng xã hội đủ đầy màu sắc và các chức năng hiện đại. Chúng ta chỉ cần một mạng xã hội đủ sức chứa những con người thân thương, gắn kết họ thành một vòng tròn như Blog Yahoo! 360 đã làm được.

Tôi như đứng chơ vơ trong căn nhà mình, nhìn những người hàng xóm đồng loạt xách ba lô lên vai và đi khuất… 

Tôi sẽ đi đâu đây, chắc hẳn là không đâu cả.. 

Nhanh thôi, tôi không còn được trút những tâm sự của mình lên các entry, sẽ không còn thấy những blast hân hoan của bạn bè mỗi khi hè đến, những comment hỏi thăm nhau trong nhịp đời gấp gáp…

Mỗi người mỗi ngả…

Gà Con lon ton và lảm nhảm…

Gửi từ Blogger gà đua xe: “Hồi nhỏ xấu xí, hay nói, hay cười. Lớn lên nói ít, cười nhiều nhưng vẫn xấu”

Cuộc ly tan có hẹn trước

Không nhớ khoảng thời gian nào và động cơ nào đưa đẩy tôi bước chân lên chiếc thuyền nan mang tên Bờ lốc (Blog). Thuở ban đầu ấy thật khó quên, sự ngỡ ngàng, lúng túng khiến tôi phải mò mẫm cả ngày trời mới tìm được chức năng kết bạn. Rồi lần lần tập tành viết entry, chào hỏi những người trên chiếc thuyền ảo 3600 . Một nơi chứa đựng bao tâm sự đời tư, nỗi bâng khuâng thầm kín hay những buổi offblog vui nhộn. Họ đến với nhau từ khắp miền quê trên đất nước, người sinh ra nơi phố biển Nha Trang, kẻ mưu sinh trên đất Sài Thành.., họ gắn kết nhau qua từng câu chào buổi sáng. 

Năm tháng cứ đầy tên. Bạn lốc (Blog) 
Cũng đầy lên những kỷ niệm thân yêu
Những còm men viết vội cuối chiều
Gài lên cửa, đợi người về sẽ đọc
Trong cả những ước mơ ta không đơn độc 

Chiếc thuyến ảo cứ thế lẳng lặng trôi di, qua từ mùa, để lại phía sau những bài thơ bất tận, hay những khúc hoài niệm đáng yêu. Nơi ấy còn đọng lại những tâm trạng hối tiếc, cảm thông, sẻ chia cho những mảnh đời bất hạnh, in đậm hai chữ Thiện Tâm. 

Bạn thân ơi, dù ở nơi xa vắng 
Chưa bao giờ tôi thấy bạn ngoài đời
Khi tôi vui cũng nghe tiếng bạn cười
Khi đau đớn, tôi nhìn vào Bờ lốc

Ngay trên chiếc thuyền không định hướng đó, họ cùng nhau tạo dựng một ngôi làng chung. Ở đó họ thỏa thích chia sẻ kể nhau nghe từng câu chuyện đời thường, những chuyện tình không đoạn kết… 

Có bạn thân bên cạnh cùng mơ 
Cùng luận bàn về thời cuộc… ngây thơ
Cùng tưởng tượng bao điều ngốc nghếch
Cùng kể cho nhau câu chuyện không đoạn kết 

Một cơn bão táp bất ngờ ập đến chiếc thuyền nan nhỏ bé chở đầy tình bạn ảo, chông chênh, lắc lư qua từng đợt sóng. Định mệnh đã an bài bờ lốc nằm in nơi đáy đại dương sâu thẳm mang theo những kỷ niệm đẹp khó phai. Trước ngày 13 tháng 07 buồn bã ấy mọi người hoang mang, lo sợ, tựa như những cư dân lênh đênh trên biển cả, họ đã lạc nhau thật rồi. Có người thì ra đi vĩnh viễn không lời từ biệt, có người trôi dạt nơi bến lạ quê người. Cũng có người cố bấu víu đến hơi thở sau cùng. 

Bạn lốc có bền hơn bạn đời không nhỉ? 
Chẳng đam mê, cuồng dại trong hồn
Chẳng nhớ nhung tím thẫm cả hoàng hôn
Chẳng làm má rực lên màu lửa
Bờ lốc là ngôi nhà không khóa cửa
Ta bước vào nào ngại ngần gì
Nhận ấm êm rồi lại bước chân đi
Đường xa lắc tìm riêng mình hạnh phúc…

Hôm nay tôi bỗng nhớ bạn thuở nào, mở trang bờ lốc ra thì hỡi ơi! 

Tôi bỏ làng đi bẵng một mùa thu 
Giờ quay lại nghe hồn trống vắng
Ngôi nhà bên đìu hiu giá lạnh
Kẻ theo chồng người tá túc nơi xa
Mỗi chị tôi khép mình bên hiên vắng
Đám trai làng bỏ mặc một mùa trăng


Khúc tự tình treo trên đầu ngõ vắng
Bụi bám cung đàn gãy khúc chào nhau
Chối bỏ dư âm quay đầu tìm hoài niệm
Một thuở ru người một thuở ru ta. 

Giờ chẳng biết chọn cho mình bến nào! Hay cứ mặc cho cơn sóng dữ xô đẩy để rồi nhấn chìm tất cả những dư âm đã qua… 

Ôi thuyền blog một thời còn đâu nữa 
Bên comment anh vẫn đợi một người
Phượng đã hồng sao chẳng thấy tiếng ve
Cành hoa hạ chết trong đơn độc

Tâm trạng thật rối bời và cô độc! Không biết làm sao để tìm lại được bạn cũ? 

Ai chỉ mách hộ tôi bạn ở đâu 
Trong cơn hoạn nạn có một người
Nhận trái tim tôi rồi đi mất
Để khúc tơ sầu thiếu trái tim

Sài Gòn ngày 08/06/2009 
Bùi Gia
Gửi từ email Hồng Thái – hongthaipc2
Dành cho Yahoo! 360 Blog – “chiến mã trung thành của tôi”

Entry này mang tâm sự của một kẻ khách lữ khách chu du khắp chân trời góc bể, đến biết bao vùng đất, thấy biết bao mảnh đời, kể biết bao câu chuyện… Để rồi đến khi kết thúc hành trình, kẻ lữ khách đó lại dành những tâm sự cuối cùng cho chính chiếc xe giúp anh ta rong ruổi đến cùng trời cuối đất… 

Ngày này 4 năm trước… Khi hình thức sinh hoạt mang tính cộng đồng cao là các forum trăm hoa đua nở, bỗng chợt ta nhận được những lời mời rất kêu về cái gọi là Blog: “Hãy đến với Blog để khẳng định cái tôi của bạn!”, “Làm gì và nói gì – chỉ có thể với Blog!”

Dẫu biết quảng cáo chỉ là quảng cáo, ta vẫn cảm thấy khoái chí với món ăn mới lạ có tên: Yahoo 360 Blog, bởi đơn giản chỉ là: ăn nhiều món theo kiểu mâm cơm tập thể như forum, vậy ăn thử buffet tự chọn kiểu cá nhân như blog cho nó thay đổi không khí thôi mà. 

Và rồi sign up này, xác nhận account này, loạch xoạch với avatar, profile, feed, blast này, kì cà kì cạch gõ entry và những entry đầu vu vơ và ngu ngơ phải biết. Bắt tay vào add friend, comment nhé, up ảnh Flickr nhé… Càng ngày, “con xe” blog càng đi vào quỹ đạo hoạt động trơn tru, và con đường blog mở ra trước mắt ta nhiều điều kỳ thú. 

Là cảm giác ngóng đợi pageviews, hồi hộp khi nhận những comment cho entry mới, vui vui khi thấy những quick comment dễ thương như những cốc nước mát giữa mùa hè oi bức… 

Là những người bạn đã quen nay càng thân thiết hơn, những người đã lâu không gặp, nay gặp lại tay bắt mặt mừng, và tất nhiên, cả những người bạn mới nữa… “Con xe” blog ngày càng được tân trang, được rửa ráy, bơm lốp, thay dầu thường xuyên… Nó bỗng trở nên thân thuộc đến kỳ lạ, gắn bó đến kỳ lạ… 

Nhưng “cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, bữa tiệc nào cũng đến lúc chia tay” dường như là một chân lý. Dẫu biết “con xe” blog này đã trở thành bạn đồng hành mỗi ngày, thì cũng đến lúc động cơ của nó tàn tạ và không thể hoạt động được nữa. 

Ta muốn, và nó cũng muốn, cả hai cùng nhau tiếp tục chinh phục những quãng đường phía trước.

Nhưng ta biết, và nó cũng biết, rồi sẽ phải có điểm dừng trên con đường thiên lý vạn dặm kia… 

Ta cũng nhận được cảnh báo Yahoo 360 Blog “xập xệ” từ một năm nay. Nhưng, như những người dân trên phố cổ Hà Nội, biết nhà xiêu vẹo, tối tăm, biết phố phường chật hẹp, ẩm thấp, biết mấy chục hộ phải chung nhau cái nhà vệ sinh thì phố cổ Hà Nội vẫn như thế hàng trăm năm qua, tấp nập kẻ ra người vào, ồn ào, náo nhiệt, mặc cho các khu đô thị sang trọng, đẹp đẽ mọc lên từng ngày… Ta, cùng cộng đồng Blogger Việt, vẫn gìn giữ sự thủy chung đến kỳ lạ với Yahoo 360 Blog, vẫn hùng dũng Super Cup hay Dream “chiến”, mặc cho các thể loại Dylan, SH nhả khói mù mịt trước mặt, bởi như quan niệm của người phương Đông đã ăn sâu vào tâm thức của ta – “An cư, lạc nghiệp”…

13/7/2009… Một ngày thứ hai đầu tuần của mùa hè oi ả. Có thể với nhiều người, đó chỉ là một ngày đầu tuần bình thường… Nhưng với ta, và với cộng đồng Blogger Việt Nam, đó sẽ là một ngày đặc biệt. Những “con xe” Yahoo 360 Blog của chúng ta sẽ đồng loạt dừng bánh, được đem cất vào kho và có thể mãi mãi, ta chẳng thể cưỡi nó để đi thêm một cây số nào nữa, hoặc thảng ra, chúng ta sẽ chỉ ngắm nó trong lồng kính mà thôi… 

Hệ quả thì chắc nhiều người cũng đoán được ra… Hệ quả mang tính xã hội lớn nhất chính là một cuộc đại ly tán quy mô lớn của các Blogger, không kém gì các cụ nhà mình đi sơ tán, hay đi thoát ly thời chiến… Kẻ đi Facebook, Twitter, người qua Multiply, Y!360 Plus… Cộng đồng blogger Việt dường như đang bị chia năm xẻ bảy, vừa chuyển nhà chuyển cửa, vừa hoang mang chẳng hiểu căn nhà mới liệu có làm cho mình gắn bó hơn căn nhà tập thể cũ kỹ rêu phong? Mỗi người một ngả, bao giờ mới lại đoàn viên hội ngộ? Bao giờ mới có một mạng xã hội đủ sức nặng và tiếng nói có thể quy tụ hết thảy hàng triệu con tim cùng chung nhịp đập? 

Có gì đó bùi ngùi, bâng khuâng, lưu luyến như phút chia tay bà con dân bản Nậm Ét (Sơn La) hai năm trước…. Chia ly – chẳng biết bao giờ gặp lại. 

Mà đâu còn nhiều thời gian để tâm sự nữa. Giấy báo tử của nhà cung cấp dịch vụ đã gửi đến chúng ta… Chiếc đồng hồ “Shut down” đang lùi dần về mốc số 0. Không gì hơn là rửa xe thật sạch, bơm lốp thật căng, tân trang thật kỹ. rồi từ từ cất nó vào kho, đóng cửa nhà kho trong ánh nhìn nuối tiếc và để lại những lời nhắn tri ân… 

Không nhiều đâu, chỉ một điều, rằng: Cảm ơn Yahoo 360 Blog về những gì cậu mang đến cho tôi trong suốt 4 năm qua 

“Đường xa vạn dặm” – bảo trọng và bình an nhé – “chiến mã trung thành của tôi”!… 

Gửi từ Blogger Nam_Best: “FAMILY means (F)ather (A)nd (M)other, (I) (L)OVE (Y)OU! It is my Sentiment! 

Blog Radio thực hiện theo Blogger gà đua xe, email Hồng Thái và Blogger Nam_Best 

Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn