Blog Radio 82: Số phận nghiệt ngã

Số phận nghiệt ngã

Số phận nghiệt ngã

Bạn đang theo dõi Blog Radio số 82. Mời các bạn cùng trải lòng với một câu chuyện gửi từ email của bạn đọc Trần Công Thạnh. Một câu chuyện ngắn chứa đựng tình yêu, sự hy sinh và cả những mất mát! Hãy luôn rộng mở trái tim để đón nhận yêu thương và những món quà cuộc sống mang lại ngay bên ta!

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!

Blog Radio – Cô – một nhà báo trẻ – là người con gái đẹp, đẹp trong mắt của nhiều, nhiều chàng trai. Vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp lạnh lùng kiêu sa. Người ta luôn nhìn thấy một ánh mắt sắc sảo đượm buồn trên khuôn mặt trầm tư. Và chính ánh mắt, ấy khuôn mặt ấy đã hút hồn biết bao chàng trai nhưng những ai đem lòng yêu mến cô đều chỉ nhận được sự thờ ơ hờ hững. Bởi vì trong tim cô đã có hình bóng một người khác, một người con trai mà cô cho là hoàn hảo, người con trai tốt nhất, giỏi nhất, đẹp nhất thế gian.

Thuở học cấp hai, một lần trên đường về nhà cô bị chặn đánh bởi một đám học sinh khác, lý do chúng đánh cô là bởi vì cô là Bí thư đoàn của trường luôn cản trở chúng mắc lỗi. Đầu lĩnh đám học sinh này là một thằng con trai loắt chắt ngang tuổi cô nhưng đã nhiều lần trốn học, bỏ học, bỏ nhà đi bụi thậm chí chơi với đám anh chị ngoài gầm cầu. Từng đứa, từng đứa một, thi nhau đạp, thụi vào người cô, xé rách quần áo trên người cô, riêng thằng con trai đó đã cầm một viên gạch và đáp thẳng về phía cô. Từ trán mình cô thấy chảy xuống một cái gì đó ấm ấm, mắt cô mờ đi vì màu đỏ… 

Lúc ấy tình cờ có một người con trai khác đi ngang qua, thấy đám đông hỗn loạn đã chạy lại và hô hào mọi người cứu. Khi đó máu đã chảy xuống trải đều đôi mắt của cô, cô gắng đứng dậy nhưng rồi từ từ cô ngã xuống. Cậu con trai sau khi đuổi được đám học sinh kia đi chạy lại chỗ cô gái thấy vậy liền cõng cô đến bệnh viện, trên đường đi cô nghe thoảng bên tai mình: “cố lên, sắp tới bệnh viện rồi”! Gắng mở mắt ra cô kịp nhìn thấy trên cổ người đang cõng mình một vết bớt kỳ lạ, màu của nó đỏ chói mà sần sùi như một vết sẹo… 

Ngay sau đó người nhà cô đã đưa cô lên bệnh viện tỉnh vì cô mất quá nhiều máu. Ra viện thì cô chuyển trường vì không chịu nổi lời ra tiếng vào từ những người khác. 

Sau này trong đám con trai theo đuổi cô có một người là cảnh sát, anh có mái tóc dài lãng tử đặc biệt trái với những cảnh sát khác. Sự quan tâm, ân cần chăm sóc làm anh nổi bật trong đám con trai theo đuổi cô. Cô có một cảm giác rất quen với anh nhưng đáp lại sự nồng nhiệt của anh là sự thờ ơ của cô, cô chưa từng để ý tới một hành động nào của anh vì trong tim cô chỉ có người con trai đã cõng cô hôm nào.

Vào một ngày, anh nhận một chuyên án mới, tên tội phạm chính là hắn, người gây thương tích cho cô gái năm nào. Còn cô, khi tình cờ biết hắn qua xem mẩu tin thời sự, cô thấy nơi cổ hắn có một vết bớt đỏ. Dáng người đó, vết bớt đó làm cô nhớ lại. Cô nhớ rõ cảm giác của vết thương mà cô chịu đựng, nhớ cảm giác nằm trên lưng người ấy, nhớ tới vết bớt đó…Bản năng của cô đã thúc đẩy cô làm điều gì đó để tìm tình yêu cho mình và cô đã tin bằng tình yêu của mình cô sẽ thay đổi được hắn. Cô đã bí mật tìm đến nơi hắn trú ẩn. 

– Cô là ai? Đứa nào đã để nó vào đây ? Hắn la lên.. 

– Tôi đến để giúp một người, để tìm người tôi thầm yêu trong nhiều năm qua… 

Hắn cười phá lên… 

– Người cô yêu? Tôi tự hỏi thằng chết dẫm nào yêu cô mà phải đến khu khỉ ho cò gáy này nhỉ ? Cô định giúp tôi sao…Được thôi, nào anh em tối nay chúng ta có cái giải khuây rồi.. 

Những tiếng cười man rợ khác phụ hoạ theo… Cô rùng mình, không tinh vào chính những gì mình nhìn thấy và tự hỏi anh ấy thay đổi, thay đổi tới mức này sao ? Anh ấy là kẻ đốn mạt này sao? Người đã từng cứu cô nay là một tên cướp chuyên làm những việc đồi bại? Thế thì ngày xưa vì cái gì mà phải cứu mình kia chứ? Không thể nào lại có thể thể được, đó là người hoàn hảo nhất, người tốt nhất thế gian này, là người mình yêu kia mà… Không thể như thế được… 

Khuôn mặt cô lộ rõ sự thất vọng, ánh mắt sợ hãi, hoảng loạn, người cô đờ ra, cô muốn bỏ chạy mà ko được, y hệt ngày trước, hình ảnh hắn, người đã để lại cho cô một vết sẹo dưới mái tóc dài, người đã khiến cô không dám ngẩng mặt lên nhìn mọi người suốt một thời gian dài cô phải đội mũ để giấu đi vết sẹo giấu đi sự sợ hãi. Nay nó đã quay trở lại, nó hiện ra trước mắt cô rõ hơn lúc nào hết. Hung thần cướp đi thời thơ ấu của cô… 

– Tất cả anh em cẩn thận, địch có vũ khí và lúc này chúng dám làm bất cứ điều gì để trốn chạy. Đội 1 sang trái, đội 2 sang phải, đội 3 vòng ra chặn phía sau…đội 4 theo tôi.

Cô nghe rõ tiếng người chạy dồn dập, tiếng hơi thở gấp gáp, tiếng súng nổ đanh thép đan vào nhau… Cô hé mắt ra thấy hắn, hắn đang bị bao vây giữa vô số cảnh sát, đám bạn của hắn bị khống chế hết. Chỉ còn lại mình hắn và một người đang chĩa súng vào hắn chính là người cảnh sát tóc dài đang chỉ huy trận chuyên án này. 

Không hiểu chính mình đang làm gì, cô lao ra hét lên: “Đừng”… Tiếng hét lớn đã làm vòng vây lơi lỏng, 1 phút lơ là của người chỉ huy đã tạo cơ hội cho tên cướp chĩa súng vào người chỉ huy… 

“Pằng! …Pằng!” 

2 bóng người đổ xuống, viên chỉ huy và hắn. Hai tay cô ôm lấy xác hắn, máu thấm đẫm đôi bàn tay của cô và bên cạnh là viên chỉ huy yêu cô. Cô không tin được là cô lại để cho hắn chêt trước mặt cô. Cô không tin được người ngày nào cũng ân cần chăm sóc cô lại đi giết người trong mộng của cô. Cô mặc kệ tất cả lý trí, tất cả luân thường đạo lý mà cô được dạy, cô trút sự căm giận cực độ lên người chỉ huy… 

– Anh là đồ tồi, cảnh sát mà đi giết người sao ? Tại sao, tại sao cơ chứ, tại sao anh kéo theo cả người tôi yêu, anh ko xứng làm cảnh sát, anh ko xứng đáng với vị trí mà anh đang giữ, với cái quân hàm mà anh đeo… 

Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, anh nắm chặt tay cô gái, cố gượng dậy và nói : 

– Anh xin lỗi… 

Cô nhìn thẳng vào anh và bàng hoàng khi anh cũng có 1 vết bớt nơi cổ, nhưng không chính xác hơn nó là một vết sẹo bị che bởi máu… Ký ức ngày xưa của cô, nó đã đánh lừa cô nay lại cho cô biết được sự thật, một sự thật phũ phàng… 

Nét mặt giận dữ dần chuyển sang hối tiếc. Tự trách mình sao cô quên được điều quan trọng như thế. Cô khóc, kể từ ngày đó chưa bao giờ cô phải khóc vì một ai, nước mắt như được tích trữ bao nhiêu năm nay nó tuôn ra để đưa tiễn người yêu cô, người cứu cô 2 lần, người cô đã lạnh nhạt thờ ơ…người mà mới đây thôi cô còn căm hận đến tận xương tuỷ… Giọng cô nghẹn ngào trong nước mắt: 

– Anh… Anh là người biết tất cả…Tại sao anh không nói với em…? 

– Rất nhiều lần…anh định nói nhưng anh không biết nói thế nào… khi gặp ánh mắt của em. Và anh không dám phá vỡ hình tượng đó trong em. Anh thấy mình không đủ dũng cảm làm điều đó… Vì yêu em đâu nhất thiết phải nói tất cả? Thứ lỗi cho anh em nhé! 

Mắt của anh dần nhắm lại… 

– Không! Anh không được ngủ lúc này, em còn phải yêu thương, chăm sóc anh, phải nấu cơm cho anh ăn, phải gọi anh dậy mỗi sáng và chúc anh ngủ ngon mỗi tỗi như anh đã từng làm,anh đừng bỏ em như thế. Mình sắp tới nơi rồi mà! 

Người anh từ từ thả lỏng… bàn tay nắm cô gái buông dần và trên mặt anh nở một nụ cười mãn nguyện. 

Tiếng còi xe cứu thương, tiếng khóc, tiếng thở dài…Tại số phận nghiệt ngã hay tại cô chưa chịu mở rộng lòng mình để đón nhận yêu thương? 

Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên của Trần Công Thạnh – gửi từ email khongngthanh_qtriks – K43B2 Đại học Thương Mại

Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn