Blog Radio 44: Mẹ có tự hào về con không mẹ

Mẹ có tự hòa về con không

Mẹ có tự hòa về con không

Ngũ Hồi – Q. Bình Tân, Tp.HCM- camtulovely1984@yahoo.com Tôi gặp em khi đến trường mồ côi Long Hoa để thực hiện loạt phóng sự “An cư lạc nghiệp” của cơ quan mình. Hoàn cảnh của em không phải là quá đặc biệt so với những em khác ở nơi này. Em thu hút tôi bởi sự già dặn hơn so với tuổi. Nếu như ở những em nhỏ khác, vẫn có lưu giữ chút gì ngây thơ hồn nhiên trong ánh mắt thì ở em tuyệt nhiên không thấy. Lân la làm quen, lân la kết thân tôi được nghe chính những dòng tâm sự của em. Khóc. Vâng! Tôi đã khóc được. Vì buồn hay vui tôi cũng chưa định rõ. Có lẽ là cả hai. Buồn cho một thân phận trẻ thơ. Vui vì em đã đánh thức các sợi giây cảm xúc trong tôi tưởng như đã bị cái thành phố xô bồ này ngấu nghiến hết rồi. Viết. Tôi quyết định thay em viết những dòng tâm sự này. Chẳng biết có đến được với ai không? Chẳng biết một lần nào đó vô tình lướt net em có đọc được không.. Nhưng thôi, cứ vì niềm ích kỷ cá nhân…Tôi viết!

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!

Vậy là tròn 3 tháng mẹ ra đi vĩnh viễn – 3 tháng con sống trong cô nhi viện cùng với những đứa trẻ không cha, không mẹ khác.  Mọi người ở đây đối xử với con tốt nhưng con vẫn buồn lắm. Con ước được trở về với cuộc sống của ngày xưa. Được trở về nơi có mẹ.

Con lại đang nhớ cái thời mà mẹ con mình vẫn còn sống chung với ông bà ngoại trong một căn chòi cất tạm cạnh bãi rác. Có lẽ đó là thời gian hạnh phúc nhất mẹ nhỉ? Ngày ngày mẹ con mình cùng nhau đẩy xe rau ra chợ bán. Có những ngày mưa tầm tã, không bán được mớ rau nào, không có tiền mua gạo nhà mình  phải ăn rau trừ cơm cả tuần liền. Vậy mà con vẫn thấy ngon. Lạ thật! Có lẽ vì khi ấy  bên con có mẹ.

Con cũng muốn có ba nhưng linh tính trẻ thơ mách bảo con rằng đó là một mơ ước viển vông bởi có lần trong bữa cơm con hỏi về ba, con muốn biết tại sao thằng Tí, con Tủn ở đầu hẻm có ba – có mẹ mà con chỉ có mỗi mẹ và có ông bà ngoại. Câu hỏi của con đã khiến ông ngoại giận đến mức hất cả mâm cơm xuống đất và mắng chửi mẹ thật nhiều.

Mẹ khóc suốt đêm hôm ấy và con hứa sẽ không bao giờ tái phạm lỗi lầm “hỏi ba” thêm lần nào nữa. Con đã ngoan lắm mà. Sao ông bà ngoại vẫn giận dữ với mẹ thường xuyên? Sao ông bà ngoại lại đuổi mẹ ra khỏi nhà chỉ vì mẹ bị AIDS?

Mà AIDS là gì? Giai đoạn cuối là gì hở mẹ?

Mà thôi, con cũng chẳng cần quan tâm đến tác hại của căn bệnh mẹ đang mang như lời ông bà ngọai và những người xung quanh cảnh báo. Với con, chỉ cần mẹ con mình được sống gần nhau đó là điều hạnh phúc lớn nhất cuộc đời. Thế nhưng ông bà đã không cho mẹ làm thế.  Ông bà đã cấm mẹ đến gần con.  Ông bà sợ mẹ lây bệnh cho con.

Con không sợ bị lây bệnh. Con quyết định đi tìm mẹ. Nhất định con phải tìm thấy mẹ. Con đã lấy trộm toàn bộ số tiền ông bà ngoại chắt chiu sau bao nhiêu năm ròng bán vé số dạo để đi tìm mẹ… Chưa kịp tìm ra mẹ thì con đã bị những người quen bắt lại. Mặc cho ông bà gặng hỏi con lấy tiền để làm thì con vẫn không hé nửa lời cho họ biết cái ý muốn của mình. Con sợ họ biết con đi tìm mẹ thì sẽ ghét mẹ hơn. Con nghĩ ngay đến lý do chơi game vì con thấy tụi nhóc bằng tuổi con suốt ngày ở ngoại tiệm chơi game và thi thoảng nó cũng bị bố mẹ rầy la vì tội hay lấy trộm tiền  chơi game. Con nói rằng con mê game lắm. Chơi game giúp con bớt nhớ mẹ hơn… Lí do con đưa ra thuyết phục được ông bà ngoại. Nhưng con cũng chẳng còn cơ hội trốn nhà đi tìm mẹ nữa bởi ông bà đã dẫn con đến 1 trung tâm tư vấn tâm lý để cai nghiện game…

Cô chú ấy không nổi giận với con. Cô chú ấy chỉ yên lặng lắng nghe. Cô chú ấy cũng nói chuyện suốt cả buổi với ông ngoại.Con sợ chết khiếp khi các cô chú ở đây hỏi con đủ điều về việc chơi game, về cảm giác khi con hóa thân vào “nhân vật” như thế nào? Về các “đồ khủng” mà con có trong game Con khóc òa lên và nói với họ rằng con chỉ nói dối thôi, đừng hỏi con thêm nữa, đừng ngăn con đi tìm kiếm mẹ…

Sau lần đó, ông bà không cấm con nhắc đến mẹ nữa. Ông bà cũng đi tìm mẹ cho con. Nhưng không kịp nữa rồi… Căn bệnh quái ác đã không cho phép mẹ gặp con lần cuối. Di vật mẹ để lại trên cõi đời chỉ là lá thư chứa đựng tình yêu và nỗi ân hận vì đã làm khổ ông bà và con quá nhiều.

Vậy là ước mơ được sống bên mẹ đã vĩnh viễn không bao giờ thành hiện thực. Con không còn ý nghĩa gì để sống nữa. Con tìm cách đi theo mẹ. Con đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi …“Chỉ 5, 10, 15..phút là mẹ con mình có thể gặp nhau. Chúng ta sẽ có cuộc sống như ngày xưa, nhé mẹ!” – Con đã tự nhủ với lòng như thế đấy. Nhưng còn ông bà? Ông bà chắc cũng sẽ buồn lắm nếu biết con đi theo mẹ mà không chào ông bà….Con nhờ trung tâm chuyển lời chào của con cho ông bà vậy.

Cuộc nói chuyện với họ dài hơn con tưởng, họ hỏi con rằng con có chắc sẽ được gặp mẹ không? Mẹ có thực sự vui nếu biết con rời bỏ ông bà đi trong lúc này không? Buông điện thọai xuống, con biết là mình phải thay đổi quyết định thôi. Con sẽ nghe lời họ, nghe lời  ông bà chuyển hẳn vào cô nhi viện  để được học hành. Một tháng con sẽ xin phép ra thăm ông bà một lần.

Con vẫn rất buồn vì không được sống gần mẹ nhưng chỉ cần cảm thấy mẹ vui vì con đã sống tốt thì con sẽ luôn cố gắng.Có lẽ những cô chú ở đấy nói đúng:  “Sống trong này con sẽ có cơ hội tiếp cận tri thức và quay lại để giúp đỡ những đứa trẻ không may mắn gặp hoàn cảnh như con. Và trên hết là con sẽ làm cho cả mẹ và ông bà sẽ tự hào vì con đã sống rất dũng cảm

Mẹ có tự hào về con không mẹ?

  • Blog Radio thực hiện theo email Ngũ Hồi – TP HCM -camtulovely1984@yahoo.com
Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn