Blog Radio 212: Đoạn cuối cuốn nhật ký

Đoạn cuối cuốn nhật ký

Đoạn cuối cuốn nhật ký

1. Anhvà cô là bạn thân. Hai người học cùng nhau suốt ba năm cấp III. Họ ngồi chungbàn, nhưng cách nhau một người, thường làm đề thi giống nhau, thường có nhữngbài tập giống nhau .

– Này, cậu làm xong bài tập Anh văn chưa ?

– Xong rồi, lại mượn hả, về nhà làm gì màchưa làm bài tập thế ?

– Hôm qua mải xem bóng đá nên quên, chomượn tí đi mà.

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!

Cứ nhưthế, họ trở thành bạn thân lúc nào không hay. Và cũng không thể nhớ được côthích anh từ lúc nào nữa, có lẽ là từ năm học lớp 10 cô bé ấy đã thầm thíchngười bạn trai cùng bàn. Nhưng suốt 3 năm đó anh không hề biết cô bạn ngồi cùngbàn lại thích mình, vì cô nhút nhát, và cô thấy mình không đủ xinh đẹp để xứngvới anh. Anh vẫn cứ hồn nhiên trò chuyện, hồn nhiên kể với người bạn gái cùngbàn về người anh thích.

– Cậu biết không, cô ấy là…Minh đấy. Cô ấythật xinh đúng không nào?Khi nhìn cô ấy lúc nào mình cũng thấy vui, nụ cười củacô ấy như mang cả thế giới đến vậy.

Thậtbất ngờ đó là người bạn thân của cô. Một cô gái xinh đẹp, tự tin và giỏi giang,cô ấy hoàn toàn trái ngược với cô , cô không xinh đẹp, cô rất trầm tư và cô khôngtự tin vào mình.

Cô đãkhóc. Nhưng một ngày cô quyết định không khóc nữa. Họ là bạn của mình, và có lẽsuốt cả đời mình cũng không sánh được với cô ấy…Và cô quyết định giữ lại tìnhcảm thật sâu trong trái tim của mình, cô sẽ vun vén cho họ.

Anh rấtthích nói về cô ấy, với anh cô ấy như một thiên thần vậy. Cứ mỗi lần anh kể vềchuyện của hai người, cô lại chăm chú lắng nghe, đưa ra những ý kiến, tư vấncho anh tặng quà gì trong ngày sinh nhật, rồi valentine, mồng 8-3. Anh buồn, côlại an ủi động viên, hai người họ cãi nhau cô là người giảng hòa, cô trở thànhcầu nối giữa cho hai người ấy.

Nhưngkhông ai biết rằng mỗi khi cô phải nghe về họ, trái tim cô quặn thắt thế nào, timcô thầm lặng khóc, có những lúc cô quay đi nhìn về một nơi xa xôi nào đó, có aibiết rằng lúc ấy trái tim cô như bị một bàn tay nào đó bóp nghẹt lại, cô thấyấm ức và tủi thân.

2. Nămtháng dần trôi qua, trong ba người thì hai người trở thành sinh viên đại hoctrong năm thi đầu tiên. Anh thi trượt năm đầu. Cô và cô gái kia đều học trên HàNội, anh phải ở lại ôn thi lại. Cô trở thành sinh viên trường sư phạm, cô bạnkia học ngành kế toán của trường Đại học gần đó. Ba người vẫn liên lạc thươngxuyên với anh cô vẫn là một cô bạn thân. Cô vẫn từng ngày từng ngày động viênvà khích lệ anh trong những ngày anh ôn tập cho kì thi đại học lần hai.

Một nămsau anh cũng thi đỗ vào một trường đại học nhưng anh lại học ngoài Hải Phòng. Khoảngcách của cả ba người không xa nhưng cũng không phải gần. Cô đã cố gắng để quênanh ,để cho trái tim cô đi tìm một chủ nhân khác.

Nhưngnhư người ta nói, “vẫn biết rằng cố quênlà sẽ nhớ, nên dặn lòng cố nhớ để mà quên”. Cô càng bảo mình phải quên anhđi, thì trái tim cô càng nhớ anh da diết hơn. Cô cố gắng không để không gọi haynhắn tin cho anh. Cô đành gửi hết tâm sự vào một cuốn sổ mà cô ghi là “Nhậtkí viết riêng cho anh”. Cuốn sổ cứ ngày một dày thêm, và một ngày côviết đến trang cuối cùng của nó, cô ghi vào đó dòng chữ “Mình sẽ cố gắng để quên cậu,cuốn sổ này mình viết cho cậu nhưng sẽ không bao giờ mình đưa nó cho cậu, vìmình biết cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được mình đâu”.

Cô bạnthân kia thì thi thoảng vẫn liên lạc, cô có hỏi thăm về tình hình của anh nhưngcô ấy cũng chỉ trả lời qua loa :

– Ừ, tụi mình vẫn thế thôi, không có gì đặcbiệt cả…

– Ừ vẫn thế là tốt rồi, chúc hai cậu hạnhphúc nhé. Nhớ giữ cậu ấy cẩn thận đấy.

Khi côđang học năm cuối. Học kì hai cô đi thực tập ở một trường cấp 3, thật tình cờđó là Thủy Nguyên, Hải Phòng. Anh học ở trung tâm thành phố. Cô biết điều đó,nên cô lo sợ mình sẽ không kìm lòng được mà tìm đến anh, cô sợ mình biết đâu sẽnói ra điều đó.

Không, không thể được, họ đều là bạn củamình, mình không có quyền xen vào tình yêu của họ. Mình không thể làm thế,không thể, không thể…Dù có một bí mật mà chỉ riêng mình biết. Nếu như mình nóicâu chuyện ấy với cậu ấy thì sao nhỉ? Không được, biết đâu mình nhìn nhầm. Ừđúng, chắc là mình nhìn nhầm thôi…

Anhkhông biết cô đi thực tập ngoài này, anh cứ đinh ninh cô đang ở Hà Nội. Nhưngthật bất ngờ, anh bỗng gọi cho cô. Khi nhìn số điện thoại của anh, cô đã đắnđo, cô đã nghĩ rằng mình sẽ không nghe đâu, trái tim mình sẽ lại không nghelời, nó sẽ lại thổn thức khi nghe tiếng của anh, cô không nên làm thế. Nhưng côcũng lại muốn nghe tiếng nói ấm áp của anh, cô muốn biết giờ này anh thế nào,anh có khỏe không, anh học tập ra sao ? Cô nhấc máy:

– A lô, tớ nghe đây, sao hôm nay lại rảnhrỗi gọi cho tớ như thế này?

– Tớ và Minh vừa chia tay rồi…Cô ấy đãkhông còn yêu tớ nữa.

Cô bànghoàng. Thật sao ? Điều này đã xảy ra sao? Anh và cô ấy chia tay sao? Cuối cùngđiều này đã xảy ra rồi. Cô đã biết có thể xảy ra kết cục này bởi bí mật mà côđã không định nói chính là một ngày cách đây không lâu cô bắt gặp cô bạn củamình trong tay với một người con trai khác sánh bước bên bờ Hồ Tây. Cô tự trấntĩnh mình, cô cố gắng để anh không biết lúc này cô đang thực sự rất bối rối.

– Tớ không biết phải khuyên cậu như thế nàotrong lúc này, tớ chỉ biết lắng nghe cậu nói….Tớ hi cọng cậu có thể nghĩ thoángra…

Đây làcơ hội cho cô, anh và cô gái ấy đã chia tay. Cô sẽ có cơ hội đến bên anh.Không, không được, cô không cho phép mình làm thế, cô đã sai khi trót yêu anh,giờ không thể sai lầm tiếp nữa. Anh và cô ấy không đến dược với nhau, cô cũngsẽ không đến bên anh được. Cô phải đi thật xa anh.Cô muốn làm một điều gì đóthật ý nghĩa với cuộc đời mình khi xa anh. Cô sẽ ra đảo.

Cô gửicho anh một bức thư trước khi đi  “Tớ đã ra trường, tớ sẽ đi ra Trường Sa đểdạy dỗ cho các em nhỏ ngoài đó, tớ sẽ trở thành một cô giáo yêu thương học tròcủa mình, tớ sẽ trở thành một giáo viên giỏi. Cậu ở lại học tập tốt nhé, chúcchàng kĩ sư máy tính tương lai sẽ có nhiều thành công. Tớ ra ngoài ấy chắc sẽít liên lạc được với cậu được, thông cảm cho tớ nhé…À, mà cậu có thể viết thưcho tớ, địa chỉ là…”

Mỗitháng cô gửi cho anh một lá thư, và mỗi tháng cô cũng nhận lại từ anh một láthư. Anh và cô không hề sử dụng điện thoại di động, những lá thư cứ đi về đềuđặn, nhưng không ai nói gì chuyện tình cảm của họ. Có lần anh hỏi:

Tại sao cậu không tìm một ai để yêu đi, bằngấy tuổi rồi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai là sao vậy? Cậu kén quá đi, hay làđể tớ giới thiệu cho mấy anh bạn đồng nghiệp của tớ nhé, đẹp trai lắm mà cũnggiỏi nữa…

Cô viếtthư hồi âm :

– Không không phải lo, tớ có người yêu rồi,anh ấy là đồng nghiệp của tớ ngoài đảo,tớ được mấy vị phụ huynh làm mối chođấy, anh ấy khá tốt định giữbí mật với cậu nhưng thôi, lần sau tớ sẽ kể về anh ấy nhiều hơn nhé…

Cô vẫnviết trong bức thư của mình về một người đàn ông nào đó mà cô tưởng tượng racho anh nghe, để anh thấy là cô rất hạnh phúc ở ngoài này. Cô cũng không hiểumình làm thế có ý nghĩa gì khi trái tim cô vẫn nghĩ về anh nhiều như thế.

Trong nhữngbức thư cô vẫn là một người bạn thân của anh, cô vẫn hỏi những câu về đất liền,vẫn kể những câu chuyện về đảo, về sóng, về biển và lũ học trò hồn nhiên, tinhnghịch. Anh vẫn hỏi cô về sức khỏe, về công tác, về đảo về sóng… và kể nhữngcâu chuyện về đất liền.

Cũng đãba năm kể từ ngày cô ra với đảo. Cô đã quen với nắng và gió đảo, cô đã thực sựyêu những đứa trê đen nhẻm ở cái nơi khắc nghiệt này. Những đứa trẻ làm cho côthấy vơi đi biết bao nỗi niềm về đất liền, nhìn những đứa trò nhỏ thân yêu ngàyngày bi bô bên trang sách, cặm cụi nắn nót từng nét chữ sao cho thẳng hàng ngaylối.

Cô trở thànhngười thân của những đứa trò nhỏ và gia đình của chúng, cứ mỗi lần ngắm nhìnnhững gia đình nhỏ bé nơi sóng gió ấy cô thấy mình cũng đã cần một mái ấm riêngcho mình,nhưng, cô cần thời gian rất lâu nữa để có thể thật sự quên anh đi.Điều này thật khó, và cô chưa gặp được ai để có thể làm trái tim mình đập nhanhlên một lần nữa.

Anh cókhỏe không? Giờ này anh đang làm gì nhỉ? Anh có nhớ đến cô hay không? Có nhữnglúc vô tình cô bắt gặp một hình dáng ai như quen thuộc lắm, cô ngỡ là anh nhưngcô lại quay trở về ngay với hiện tại, đây là đảo, làm sao anh có thể ở đây đượcchứ, ánh mắt cô chợt chùng xuống,bỗng nước mắt cô trào ra và cô lại nhớ về anh.

Cô vẫnchờ những bức thư của anh dù đó chỉ là những dòng hỏi thăm đơn thuần, không có mộtlời yêu thương nào cả, nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy những nét chữ của anh, nhữngnét chữ gầy guộc thô cứng của anh… Cô vẫn mường tượng lại khuôn mặt anh, cáitrán cao, đôi mắt sáng, cái cằm vuông, làn da trắng như con gái…

Nhưngđiều mà cô trăn trở là đã ba năm mà cô chưa về thăm nhà một lần nào, nỗi nhớnhà cứ đầy dần. Dịp sắp tới là Tết Nguyên Đán, cô dự định sẽ về thăm gia đình,chắc chắn bố mẹ rất nhớ cô.

– Mẹ ơi, ngày mai con rời đảo, chắc là sángngày kia là con về tới nhà mình thôi, mẹ, con sắp về rồi. Con nhớ bố mẹ quá!

Côkhông hề nói cho anh biết cô sẽ về trong dịp Tết này, cô không muốn anh biết sựtrở về của cô, hãy cứ để anh tin cô đang ở ngoài đảo xa xôi. Chuyến xe kháchtrở cô về với mẹ, đã ba năm nay cô không được ngủ bên mẹ, không được ôm ấptrong vòng tay của mẹ, ôi, cô mong thật nhanh thật nhanh được trở về mái ấm củamình.

Cô bướcxuống bến xe khách, bễn xe ngày Tết đông đúc. Không khí Tết miền Bắc se selạnh, cái rét ngọt của đã ba năm nay cô không được tận hưởng, bến xe ngày Tếtđông đúc, cô đang cố gắng tìm ra anh trai vì anh nói sẽ ra đón cô về, cho côkhỏi đi xe ôm, cô loay hoay tìm chiếc điện thoại trong túi xách thì một tiếngnói cất lên, giọng nói này đã rất lâu cô chưa nghe thấy :

– Mình ra đón cậu thay cho anh Trung, tạisao về không nói cho mình biết ?

Cô sữngsờ, cô không tin vào mắt mình nữa, là anh, là anh sao?

– Tại sao… tại sao… cậu.. biết…

– Biết là cậu về quê ăn Tết ấy à?  Sao tớ lại không biết chứ? Vì tớ luôn biếtnhững gì cậu làm. Tớ biết ngày cậu ra Hải phòng thực tập, tớ biết ngày cậu rađảo để dạy học, tớ cũng biết số điện thoại của trường cậu dạy nhưng tớ khônggọi, tớ sợ cậu sẽ không nghe, tớ cũng biết ngày cậu nhận danh hiệu giáo viêndạy giỏ và tớ biết ngày hôm nay cậu trở vềi. Mọi chuyện về cậu tớ đều biết .

– Tớ… tớ…cậu…

Côkhông thể nói gì lúc này nữa, cô hoàn toàn không thể tin được là anh đã nghĩ vềcô nhiều như vậy, ba năm qua, anh vẫn luôn dõi theo cô ư? Anh luôn biết cô đanglàm gì, vậy anh có biết cô nghĩ gì hay không ? Ôi. Nếu như anh biết cô nghĩ gìtrong suốt những năm qua thì…

– Cho đến lúc tớ nói lời chia tay với Minhthì tớ mới biết trước đây tớ đãchọn lầm người. Người động viên khi tớ thi trượtlà cậu, người luôn khích lệ tớ khi tớ ôn thi lạiđại học là cậu, người lắng nghetâm sự của tớ khi tớ buồn cũng là cậu, người có thể kiên nhẫn hàng giờ chỉ đểnghĩ ra một câu nói hay giúp tớ nhẹ lòng khi xa nhà cũng chính là cậu. Cậu mớichính là người mà tớ cần. Người tớ yêu cũng chính là cậu! Ba năm nay tớ vẫnluôn dõi theo cậu, và chờ một ngày cậu quay về. Và cậu biết không, cậu đã saikhi viết dòng cuối cùng trong cuốn sổ đó, thực sự tớ đã biết tình cảm cậu giànhcho tớ từ rất lâu rồi nhưng cũng như cậu,tớ sợ cậu sẽ không chấp nhận tớ. Và tớtưởng rằng cậu đã yêu một ai khác.

Chếtrồi. Cuốn nhật kí. Chắc chắn là chị gái cô đã đưa cho anh cuốn sổ đó. Anh đãđọc những gì cô viết, vậy thì, tất cả.. ôi… tất cả những suy nghĩ của cô vềanh, lúc cô cười khi nhớ những kỉ niệm về anh, lúc cô khóc vì nhớ anh, anh đềubiết hết sao? Cô chỉ biết đứng lặng im và nhìn anh.

– Dù không biết nói như thế này có quá muộnhay không nhưng tớ vẫn muốn nói rằng, anh lại gần và khẽ thì thầm vào tai cô “ Anh yêu em”.

– Tớ…tớ…cậu…

Khôngđể cô nói thêm gì nữa, anh ôm chặt cô vào lòng mình, anh khóc và anh biết biếtrằng ở phía bên kia nước mắt cô cũng đang rơi.

Đâychính là quà tặng mà thượng đế ban tặng cho cô sao? Đã 10 năm kể từ ngày cô chỉlà một cô bé học lớp 10, cho đến bây giờ cô mới nhận được trái ngọt từ cái câymà cô đã vun trồng, trái ngọt từ những ngày đau khổ, bao giọt nước mắt cô rơicho anh giờ đã được đáp lại. Hạnh phúc đã mỉm cười với cô, yêu thương đã trở vềbên cô, trái tim yêu thương của cô đã được sưởi ấm, anh đã ở bên cô, rất gần, rấtgần, điều mà cô chưa bao giờ nghĩ đến, thế đã là quá đủ, cô thực sự hạnh phúc. Mộtđiều kì diệu từ cuộc sống.

Anh đãthì thầm vào tai cô những câu mà hình như cô nghe giống một bài thơ:

“Yêu em như giọt sương mai cần bến bờ là lá

Yêu em như mây kia cần gió để bay đi

Yêu em như hoa mặt trời cần nắng

Yêu em như mùa đông cần chút lửa để xua tanlạnh giá

Yêu em như mặt trời cần bình minh để thứcdậy

Và yêu em như chuyến đò cần một bến bờ đểđược bình yên”

Cô nhấtđịnh sẽ sửa lại dòng cuối cùng trong cuốn nhật kí viết riêng cho anh. Câu cuốicùng ấy sẽ là “ Em sẽ ở bên anh suốt cả cuộc đời này, vì em yêu anh”.

Và có một điều kìdiệu khác mà phải tới khi hai người kết hôn anh mới cho cô biết, đó là anh cũngcó một cuốn nhật kí dành cho cô : Và đây là cuốn nhật kí ấy:

Ngày…tháng…năm…

Cho đến bây giờ thì mình thật sự nhận rarằng mình yêu ai thật sự. Mình thật quá vô tâm khi để cô ấy yêu mình lâu nhưvậy mà mình không hề biết. Khi đọc những câu cô ấy viết cho mình trong cốn nhậtkí ấy, mình đã không thể ngăn nổi những giọt nước mắt. Thật sự cô ấy đã khóc vìmình nhiều như thế sao ? Nếu như chị của cô ấy không đưa cuốn sổ này cho mìnhthì điều gì đến bao giờ mình mới hiểu hết tình yêu của cô ấy đây ? Tại sao ?Tại sao cậu không nói rằng cậu yêu mình ? Cậu thật là một cô bé ngốc nghếch mà…Cậunghĩ rằng cậu  không bằng Minh sao? Khôngđâu, cậu có những điều mà Minh không bao giờ có được, đó chính là sự trong sáng,lòng bao dung và nhân hậu. Không bao giờ Minh có thể so sánh với cậu được.

Ngày…tháng…năm

Hôm nay mình nhận được thư từ đảo. Cô ấynói rằng đã có người yêu ở ngoài đó. Thật sự như thế sao ? Thế là mình mất côấy thật rồi. Chính mình đã không nhận ra rồi khi mất đi mình mới bàng hoàngnhận ra là mình cũng đã yêu cô ấy nhiều biết chừng nào. Mình sẽ là một ngườibạn thân của cô ấy và cầu chúc cho cô ấy được hạnh phúc để bù đắp lỗi lầm củamình.

Ngày…tháng…năm…

Hôm nay mình ra đảo và tìm tới nơi cô ấydạy học. Kể từ ngày gặp cô ấy ở đất liền cũng đã hai năm rồi. Mình đứng từ xanhìn cô ấy đang vui đùa cùng lũ trẻ. Cô ấy gầy hơn trước, tóc cũng dài hơnnhưng hính như cô ấy đen hơn thì phải. Có lẽ là do khí hậu ngoài này…Mình thấythương cô ấy thật nhiều…

Ngày…tháng…năm…

Cô ấy nói dối mình. Cô ấy chưa yêu ai ngoàiđó cả. Mình biết điều đó khi hỏi những người dân ở đó. Tại sao? Tại sao cậu lạinói dối mình ? Hay bởi vì…

Ngày…tháng…năm…

Chị cậu cho mình biết rằng ngày mai cậu sẽtrở về, chắc là em cố tình không cho anh biết. Tớ hiểu. Cậu vẫn tin rằng tớ yêumột ai khác chứ không phải là cậu. Cô bé khờ khạo, cậu chưa thực sự hiểu về tớrồi. Ngày mai, tớ sẽ nói cho cậu biết rằng người tớ yêu thực sự là ai, và sẽkhông bao giờ cho cậu rời xa tớ nữa. Sẽ như vậy, không bao giờ tớ để mất cậu nữa…Ngàymai…Ngày mai sẽ đến…

Họ đãyêu nhau và đến với nhau như thế đấy bạn ạ. Tình yêu là một điều thiêng liêng,mà khi đã yêu thì ta chỉ biết nghĩ về người đó, bạn có đang yêu hay không, nếubạn dâng yêu ai đó thì đừng bao giờ giấu tình yêu của mình đi bạn nhé !

 

  • Chuyển thể từ truyện ngắn của Trang Vũ – hoamoclan
Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn