Blog Radio 127: Tháng 4, có con đường chờ đợi anh trở về

Hoa loa kèn

Hoa loa kèn

Khi Hà Nội còn chút rét se se, có khi lai rai mấy buổi mưa phùn của mùa xuân muốn lưu lại. Rồi, chen vào đó một ngày thoáng chút nóng bức đầu hè. Nắng sáng hơn . Ngày mai, ra đường, bỗng reo lên như một tiếng như thể lần đầu tiên phát hiện: HÀ NỘI, đã MÙA HOA LOA KÈN….”


(Trích “Mùa hoa loa kèn” của Ngô Văn Phú – “HN 36 góc nhìn”)
 

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!

Bạn đang nghe Blog Radio 127!

Đó là những áng văn thật đẹp về hoa loa kèn tháng 4 Hà Nội. Đã thật lâu Blog Radio kể chuyện tình yêu mà chưa nhắc tới những xúc cảm cuộc sống khi mùa về. Blog Radio cuối tháng 4 này dành tặng các bạn những câu chuyện kể của tháng 4! 

Trong số những thính giả đang nghe Blog Radio có lẽ rất nhiều người yêu hoa loa kèn nhưng không nhiều người biết truyền thuyết về loài hoa trắng muốt đại diện cho tháng 4. Mở đầu chuỗi cảm xúc Blog Radio 127, mời các bạn cùng nghe truyện kể về sự tích của hoa loa kèn! Kế tiếp là bài viết của bạn đọc Phong Linh, bài viết mang tên “Gửi cho anh chút Hà Nội tháng tư” gói trọn những nhớ nhung thương nhớ Hà Nội ngay khi người viết đang đứng giữa Hà Nội bé nhỏ thương yêu, vì sao vậy? Mời bạn cùng lắng nghe và cảm nhận Blog Radio 127

“TRUYỀN THUYẾT VỀ HOA LOA KÈN”


Những giọt nước mắt nào có giúp được gì! Giắc sẽ phải lên đường chinh chiến ở một xứ xa lạ, đành bỏ lại Lilia, người vợ chưa cưới của mình trên đất Pháp. Lúc chia tay, Giắc rút trái tim ra khỏi lồng ngực mình, trao cho Lilia và nói:

– Ðã là chiến binh thì phải sống không có tim. Trái tim chỉ gây phiền hà cho ta. Nàng hãy giữ lấy nó chờ ta về.

Lilia giấu trái tim của Giắc vào một cái tráp bạc và từng ngày, từng ngày chờ đợi người yêu quay trở về. Với một người đang trông đợi thì thời gian mới chậm chạp làm sao! Một ngày dài bằng cả năm, một năm bằng cả thế kỷ. Dù Lilia có làm gì và có đi đâu thì cái nhìn của nàng lúc nào cũng hướng về phía mà Giắc đã ra đi. Nàng đã mất thói quen tính ngày, tính tháng. Một lần nàng rất phẫn uất khi người cha nói với nàng:

– Con gái của ta, thế là đã mười năm trôi qua kể từ ngày người yêu cả con xông pha nơi trận mạc, không chắc nó có hồi hương. Ðã đến lúc con phải lo tấm chồng khác rồi đấy.

– Cha ơi, cha mà lại nói với con như vậy ư? – Nàng đau đớn nói với cha – Giắc đã trao trái tim của chàng cho con rồi và bây giờ trái tim ấy đang ở chỗ con, con không thể nào quên Giắc được đâu cha ạ.

Người cha chỉ biết lắc đầu, thở dài não nuột. Chắc chắn là ông không thể sống cho đến ngày ông được bế trên tay một đứa cháu trai.

Hại mười năm nữa qua đi, cuộc chiến cũng vừa tàn, các chiến binh lục tục trở về, người thì chống nạng, kẻ thì tay áo lủng lẳng. Lilia chờ đợi Giắc, nàng hỏi tin chàng khắp nơi, nhưng vẫn chẳng nhận thêm được điều gì.

– Có lẽ chàng đã phải lòng người con gái khác và ở lại xứ người rồi, – có lần em gái Lilia tỏ ý nghi ngờ, song Lilia không thể tin điều đó.

– Chàng có thể yêu người khác sao được một khi trái tim chàng đang còn ở chỗ ta? Một người không có tim thì không thể yêu được!

Chiến tranh đã qua rồi, nhưng một con người không có trái tim như Giắc, suốt trong những năm tháng ấy chỉ quen chém giết, cướp bóc không biết ghê tay, bây giờ chàng sống theo kiểu khác rồi. Chàng trở thành thủ lĩnh một băng cướp ở xứ người và nhiều khi còn trấn lột vàng bạc của quý của người qua đường.

Khi tên cướp Pie già, Giắc đã thẳng tay đuổi ra khỏi băng cướp. Sau này, khi quyết định phải trả thù thủ lĩnh, Pie liền tìm đường về quê hương của Giắc với mong muốn kể cho họ hàng thân thích và người quen biết Giắc hiểu rõ rằng, Giắc đang làm một công việc tầm thường như thế nào.

Pie phải đi mất cả chục năm mới về tới nước Pháp vậy mà vẫn không tìm thấy làng quê của Giắc. Và người đầu tiên mà gã ta gặp là một bà già tóc đã bạc phơ, có cái nhìn khắc khoải.

– Bà có biết Giắc không? – Pie hỏi

– Ôi lậy chúa, ông hỏi tôi về chuyện gì vậy? – người đàn bà kêu lên – Giắc là chồng chưa cưới của tôi, là người tôi đang mòn mỏi trông chờ, tôi không biết sao được? Hãy làm ơn nói mau, hiện chàng đang ở đâu và chàng đã gặp điều gì chẳng lành?

Pie thấy trong cặp mắt người đàn bà vẫn còn đang cháy lên niềm hy vọng, và gã hiểu ngay rằng bà vẫn còn yêu Giắc cháy bỏng như thời còn son trẻ. Gã không nỡ nói hết sự thật kinh hoàng về Giắc.

– Vậy ra bà là vợ chưa cưới của Giắc đấy! Pie thốt lên.
– Phải, tôi là Lilia, chúng tôi đã thề nguyện với nhau.

– Ôi, tôi mang đến cho bà một tin buồn – Pie cụp mắt xuống – Giắc đã lao vào cuộc chiến như một dũng sĩ. Anh ấy mới yêu bà làm sao! Trước lúc nhắm mắt, anh ấy cứ nhắc mãi cái tên của bà – Lilia.

Giắc của ta đã chết và đã yên giấc ngàn thu – Lilia đau buồn nghĩ – Nhưng chàng nằm xuống đất sao được khi chàng không có tim? Ta phải đi tìm mộ chàng và trả lại cho chàng trái tim nhân hậu đáng yêu.

Ôm cái tráp bạc, Lilia bắt đầu một cuộc hành trình gian khổ đến những miền đất xa xôi. Bà mất cả thói quen tính ngày, đếm tháng, nhưng gặp ai bà cũng hỏi thăm đường. Mọi người can ngăn bà không nên đi tiếp khi chỉ có một mình, vì biết đâu sẽ gặp bọn cướp ác độc, song Lilia không nghe. Quả nhiên, đến một khúc đường ngoặt, bà bị mấy tên cướp râu xồm trấn mất cái tráp đựng báu vật. Bà khóc lóc, vật nài, kể lể về mối tình bất hạnh của mình với Giắc, nhưng tất cả điều đó không hề làm bọn cướp động lòng. Bọn cướp mang cái tráp về dâng thủ lĩnh. Chúng vừa cười hô hố vừa thuật lại chuyện một bà già mất trí đi tìm mộ chồng để trao cho chồng trái tim mà ông ta đã trao cho bà làm tin trước lúc ra trận.

Trong lúc bối rối, thủ lĩnh toán cướp bèn mở tráp ra và trông thấy trái tim của chính mình mà bao năm tháng qua đã bị mất. Và thật lạ lùng, trái tim đã nói với người chủ của nó bằng tiếng nói của con người:
– Nếu còn là người, chớ có nói cho Lilia biết người là cái hạng gì. Hãy cứ để cho Lilia tin rằng người đã chết, như vậy bà ta sẽ giữ được trọn vẹn những kỷ niệm tốt đẹp về người.

Giắc vội vàng đậy nắp tráp lại và ra lệnh cho bọn đàn em phải đem trả lại ngay cho bà già, đồng thời phải chỉ cho bà thấy một nấm mộ cỏ mọc xanh rì, làm như đó là mộ của Giắc. Dọc đường đi, bọn cướp quyết định giữ cái tráp lại, song chúng vẫn không quên chỉ cho Lilia nấm mộ theo ý của Giắc.

Người đàn bà bất hạnh giờ đây vẫn còn mang tình yêu với Giắc như hồi còn trẻ, và bà không nỡ rời bỏ Giắc khi Giắc không có trái tim bên mình. Thế rồi bà đã lôi trái tim từ lồng ngực của mình ra vùi xuống nấm mộ, nơi bà nghĩ có hài cốt của Giắc.

Từ nơi trái tim ấy đã mọc lên một bông hoa, mà đời nay vẫn gọi là BÁCH HỢP , hay LOA KÈN , HUỆ , LY. Loài hoa tượng trưng cho sự trinh trắng, lòng chung thuỷ và cao thượng.


  • Gửi cho anh chút… Hà Nội tháng tư!

Blog Radio – Tháng tư về, từng cơn mưa lạnh rơi vào trong phố, lạnh giá… Gió cũng âm thầm lặng lẽ ở ngay cạnh mưa, tan trong mưa, nguyện chịu cái lạnh giá của mưa, gió cũng trở nên ướt lạnh. Không còn mùa đông, nhưng phố trầm lặng, đôi lúc đứng lặng nhìn Hoàn Kiếm, thấy mong manh một nỗi niềm, cảm giác tận sâu trong tâm hồn có điều gì đó khuyết thiếu. Đứng giữa lòng Hà Nội, giữa những con đường đã quá quen thuộc mà lòng nhớ Hà Nội đến cháy lòng. Nhớ như đã xa Hà Nội cả nghìn km. Nỗi nhớ cứ đầy dần lên, lòng cứ nghẹn lại. Đứng bên dưới nhìn lên lan can quán Đinh, thèm, nhớ…nhưng không dám bước chân lên. Ở một nơi thân thuộc mà sợ mình sẽ ở giữa những xa lạ. Rồi mới nhận ra rằng, trong mình đang thiếu Hà Nội, nhớ một người Hà Nội – anh. Có lẽ anh đang nhờ em giữ nỗi nhớ mảnh đất này giùm anh khi anh buộc phải rời xa. Nhớ Hà Nội. Hoàn Kiếm. Thèm nhìn thấy một ánh mắt quen quen nơi đây, một giọng nói đã đi cùng em trong suốt những ngày lang thang… nhớ Hà Nội, người đã cho em có một cơ hội để chọn một lối đi, có anh và có Hà Nội. Để rồi, những ngày này, những ngày tháng tư chuyển mùa, Hoàn Kiếm buồn mênh mang, nhớ và thương anh. Thương bởi anh đã không được đi trong những cơn mưa mùa này, không thể sưởi ấm những con đường đêm dài dằng dặc đơn côi vì bước chân lặng lẽ của mình…..

Quán cũ, vắng hẳn tiếng nói, cười của anh. Vắng cả những lần anh ngồi lặng lẽ, đốt thuốc, nghe nhạc…Và em, bỗng thấy mình mỏng manh đi giữa lòng Hà Nội. Như một cơn gió, trôi đi, cứ trôi đi mà không biết nơi nào chờ đợi. Không biết nơi nào sẽ là nơi để gió đứng lại. Gió cô đơn vì một người đã ra đi. Xa Hà Nội. Tháng tư, gió thôi không hát khúc hát của người bạn đồng hành phố, gió gửi mình đến một nơi xa, ôm chặt một người lữ khách tha hương. Gửi một chút mưa bụi cho miền Trung đầy nắng.

 
Tháng tư, loa kèn trắng tinh khôi trong những ngày mưa chuyển mùa Hà Nội. Trời càng sụt sùi mưa bụi, màu trắng của loa kèn càng trở nên dịu dàng, lan tỏa. Những ngày này, lang thang trên khắp những con đường Hà Nội nơi nào cũng có thể nhìn thấy những xe hoa, đầy màu trắng. Những nụ hoa còn e ấp khép hờ, như cười, như thẹn thùng với phố. Loa kèn trắng đến tận cùng của những tinh khôi, trắng làm nao lòng những kẻ lang thang… Giữa những làn mưa bụi, dù đôi khi bước vội chân vì lạnh, vì để tránh những cơn mưa thấm sâu vào tâm hồn…, nhưng lại không thể nào rời mắt khỏi những bông hoa trắng nở lắng sâu giữa phố phường Hà Nội. Tối nhận được SMS “tháng tư về rồi…, ngắm loa kèn giúp anh nhé!”. Ở xa Hà Nội, anh vẫn chờ mùa loa kèn nở, như bao nhiêu năm nay, đã quen đếm những mùa hoa của Hà thành, để đến hôm nay khi buộc phải rời xa, rồi những tháng ngày xa xôi ấy sẽ được lấp bằng kí ức về một mảnh đấy khác. Nhưng có khi nào là đầy không, hay sẽ mãi là những khoảng thiếu trong tâm hồn anh- một người chưa bao giờ dám dời xa Hà Nội, chỉ nuôi dưỡng những kí ức về Hà Nội. Anh- người con Hà Nội đã sống suốt những năm tháng cuộc đời mình bên mảnh đấy này, thân thuộc từng con đường, góc phố. Thuộc cả cái tiết trời mau đổi thay của Hà Nội. Hà Nội, ở một nơi xa thẳm trong tâm hồn anh, một tình yêu thiêng liêng mà em biết không ai có thể chạm được vào nơi ấy. Mùa này, em sẽ ngắm loa kèn trên phố giúp cả phần của anh nữa. Và giữ lại một chút hương loa kèn còn vương trên đôi bàn tay nhỏ bé, để khi anh trở lại, vơi bớt những hụt hẫng vì vắng đi một mùa hoa Hà Nội.

Tháng tư, những gánh hàng rong đầy ắp những quả mơ vàng, nho nhỏ, vẽ về đủ đầy cả một giấc mơ của những ngày xưa cổ tích. Giấc mơ của anh. Giấc mơ của em. Mơ về một chiều sông Hồng đầy gió, anh đi nhặt những viên đá nham nhở, ném xuống dòng sông cuộn chảy, để thả trôi mọi buồn phiền đi thật xa. Mơ một đêm em và anh ngồi lạnh buốt bên hồ Tây. Im lặng. Chỉ còn tiếng sóng lăn tăn, và tiếng gió lạnh buốt thổi từ nơi xa về. Mơ thấy nụ cười anh, giữa ngàn ngàn những bông hoa đầy màu sắc giữa chợ hoa đêm lạnh. Mơ rằng anh đã ôm em thật nhẹ…, nhưng đủ ấm, hơi ấm của những người xa lạ yêu nhau… Em ngồi bên một gánh hàng rong, nhặt những quả mơ vàng tươi, mọng nước, đặt vào một chiếc bình nhỏ xíu…để giữ cho giấc mơ của mình thật gần.

 
Tháng tư, có một con đường vẫn đang chờ đợi anh. Chờ đón bước chân anh trở về. Hà Nội của anh, Hoàn Kiếm trầm mặc, Long biên lộng gió… Mọi nơi đều vẹn nguyên dấu chân anh.Tháng tư, em sẽ đi trọn ven những con đường ấy, gửi giùm anh nỗi yêu thương vào lòng phố. Để phố biết dù người có đi xa, nhưng tâm hồn người đã gửi trọn cho miền đất này, mãi ở bên cạnh. Chỉ còn lại là những niềm yêu sâu lắng, tha thiết…

Tháng tư, gửi Hà Nội về phương xa ấy cho anh. Một chút thôi, để biết Hà Nội cũng đang nhớ thương anh… Buộc nỗi nhớ vào gió, bay đi….

  • Gửi từ email Phong Linh – thuy2011
Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn