Blog Radio 121: Hãy gọi tôi là Phố!

Hãy gọi tôi là Phố

Hãy gọi tôi là Phố

Bạn thân mến! Hà Nội vốn được yêu mến và nổi tiếng với những hình ảnh đẹp mơ màng lãng mạn của mùa thu, nhưng bạn có biết trong tiết trời giao mùa tháng 3, tháng 4 ở Hà Nội nhiều người yêu mến gọi đó là “mùa thu sớm của Hà Nội” không? Vẻ đẹp thơ mộng đầy sức sống vào khoảnh khắc giao mùa này mang đến cho mỗi người bước chân trên những con phố Hà Nội nhiều cảm xúc đặc biệt, và đôi khi những bước chân xa lạ lại được Phố Hà Nội đưa đẩy đến với nhau, trở thành nhịp bước đồng điệu trong cả tâm hồn!


Blog Radio 121 mời các bạn nghe hai câu chuyện như thế từ hai góc phố Hà Nội… 

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!


  • Mai lạnh rồi, Phố làm gì có khăn?
Em tên gì?”

“Không nhớ”

“Thật sao?”

“Thật”

“Vậy tôi biết phải xưng hô thế nào?”

“Hãy gọi tôi là phố”

“Phố ư?”

“Phải”

“Nghe xưa lắm”

“Vì không nhớ nên lấy tạm tên là phố”

“Cũng được, chẳng trách chiều nay nhạt thế”

“Nhầm rồi”

“Sao?”

“Chỉ nhạt trong mắt một số người”

“Thật ư?”.

Hôm xưa, nghe như phố buồn lắm. Trầm ngâm, chiều tím dần, phố trải bóng xuống mặt đường, thẫm, lạ. Mây vần vũ, thảng có tiếng tí tách của giọt mưa, rì rầm, lành lạnh. Mái hiên nâu tối dần theo mắt phố. Những bóng người lủi thủi, đi, về, mưa rỉ rả. Phố ngồi trầm ngâm, đẹp, và thật buồn.

 

Quán vắng hoe, chiếc radio cũ của người phục vụ già vang lên những thông tin thời tiết.

“Mai rét đấy, và có mưa nhỏ”

“Chẳng phải đang mưa sao?”

“Phải, sẽ phải quàng thêm khăn ấm”

“Phố làm gì có khăn, chỉ có tàn cây rùng mình trong gió lạnh”.

Cảm giác xót xa. Ừ, đã đành làm kiếp phố, chẳng thể có lựa chọn.

“Nhưng mình không buồn”

“Thật sao?”

“Phải, vì được sống trong gió, nắng, mưa và mùa”. Nghe phố khe khẽ hát:

“Chiều nay mưa trên phố Huế
Kiếp giang hồ không bến đợi
Mà sao mưa vẫn rơi rơi hoài
Cho lòng nhớ ai”

“Không phải ở Hà Nội sao?”

“Không biết, bỗng dưng muốn hát thôi”

“Lạ nhỉ”

Mái hiên ướt lỗ chỗ, những bóng người hối hả, vòng quay của một kiếp nhân sinh.

Mấy tháng sau gặp lại, hình như phố vui lắm. Nhí nhảnh, vàng tươi trong nắng.

“Hết buồn rồi sao?”

“Vâng”

“Cũng tốt”

Dường như trên cao kia, sắc trời xanh hơn, nắng xiên qua tàn lá, phố đầy sức sống. Nghe như có tiếng hát, gió rì rào như tiếng đàn samisen, từng chùm lá xùm xòe xanh mướt. Phố chạy dài theo con đường nắng, rực rỡ, thanh thản.

“Mình cũng rất vui, nhưng Hà Nội ồn ào quá”

“Không đúng đâu, sự tĩnh lặng bắt nguồn từ tâm hồn chứ không phải từ cuộc sống”

“Hiểu mà”

Giọng cười giòn tan. Lại đi, chẳng thể níu giữ.

Chiều nay, mặt hồ xao động. Phố đến rồi đi, vội vã, chẳng còn thời gian trò truyện. Hình như phố cười.

“Xin lỗi, mình phải đi thôi”

“Hiểu mà, cuộc sống luôn hối hả. Sẽ gặp lại chứ?”

“Không biết”

“Cũng tốt, sự bất ngờ thường đem lại niềm vui”

Phố thoảng qua như cơn gió.

… Chiều nay mưa trên phố Huế, kiếp giang hồ không bến đợi …, chiếc radio cũ lặp lại bản tin thời tiết: Ngày mai … mưa …

Hà Nội, 07 tháng 01

  • Gửi từ Facebook Van Nguyen – pysoga@…
Gió…

Bến xe bus Đinh Tiên Hoàng.

Bốn giờ chiều…

Cạnh bên tôi là một cô gái đứng dựa lưng vào tường, đeo kính cận, má phính và tóc xoăn.

– Bạn đợi xe bao nhiêu – Tôi hỏi

– Không

– Hà Nội hôm nay rất đẹp nhỉ?

– Ừ!

– Biết mùa này Hà Nội có hoa gì không?

– Không.

– Thế thì ấy không phải người Hà Nội…- Tôi tự nói một mình

– Hoa gì?

– Một loại hoa màu trắng…chỉ nở vào tháng ba, rất đẹp, nhưng không phải ai cũng biết ở đâu…Đi xem không?

– Có.

Tôi quen cô gái đó như thế! Tôi quên chưa hỏi tên và gọi nàng là Gió…

Hà Nội, quán café gác 2, 4 giờ 30 phút chiều, hai ngày sau…

– Thích café không? – Tôi nhắn tin

– Có!

– Lên chỗ hôm trước, tớ đợi…

– Ừ…

Và chiều hôm đó, tôi và Gió ngồi cạnh nhau, trong tiết trời mưa phùn dấm dẳng của tháng ba

– Gọi là Phố nhé!

– Ừ – Tôi cười.

– Hát được không?

– Có

– Hát đi, “Cô gái đến từ hôm qua” nhé!

Tôi hát. Trong sự ồn ã của phố xá dưới kia, trên ban công quán café gác 2, tôi hát. Gió ít nói, chỉ hay cười, má phính rung rung khi Gió cười. Gió chẳng xinh.

– Thích tớ không…? – Gió cười

– Hmm…có, một ít!

– Đừng có yêu đấy nhé!

– Tại sao…?

– Tớ chỉ đang đi tìm người yêu cho tớ ngày xưa thôi…

– Ngày xưa ? – Tôi thắc mắc…

– Ừ. Ngày xưa…

Tôi và Gió, những câu chuyện chẳng ra đầu cuối. Tôi đôi lần muốn hỏi Gió ở đâu? Gió là ai? Gió bảo:

– Đừng cố giữ và tìm Gió, Gió sẽ biến mất đấy!

Cứ thế, tôi và Gió ở bên cạnh nhau.

Những buổi chiều Hà Nội, gió mùa, hay mưa phùn. Tôi dắt Gió đi dọc theo phố ba hàng cây vào mê cung phố cổ, những ngõ ngách ngoằn ngoèo, rêu sờn mốc. Tôi chỉ cho Gió ngôi nhà cổ phố Hàng Bạc, ngõ Tạm Thương, ngõ Mã Mây, những cây bàng già nhất, những quán trà đá, café vỉa hè, ô mai Hàng Đường, kem Tràng Tiền, bánh trôi tàu rồi nộm bò khô, sữa chua và cả Hà Nội của tôi nữa.

Gió thích Hà Nội, Gió bắt tôi đi thật nhiều, chỉ cho Gió thật nhiều như thể vội vàng gom tất cả Hà Nội vào lòng vậy. Tôi không thắc mắc…Ừ! Phố của tôi đẹp thế cơ mà!

Một buổi chiều, may mắn chiếm được ban công café Đinh.

– Phố đừng yêu gió nhé! – Gió nhìn tôi, không cười

– Gió sắp đi đâu à? – Tôi ngoáy cốc bột sắn.

– Gió mà, phải đi khắp nơi chứ!

– Có về không?

– Không biết…

– Đừng quên Phố nhé! – Tôi nhìn vào mắt Gió, màu nâu…không chung thủy.

– Hứa!

– Phố hôn nhé…

Tôi cười. Một nụ hôn của cacao và bột sắn.

Hà Nội, mưa phùn…

– Hôm nay đi đâu nào – Tôi nháy mắt

– Không phố ạ… – Gió nói.

– Cảm ơn Phố đã gói ghém Hà Nội giúp cho Gió, đã cho Gió biết Hà Nội đẹp như thế… – Gió không nhìn tôi.

– Bao giờ Gió đi?

– Tối nay…

– Bao giờ về… – Tôi buột miệng. Dù không mong câu trả lời…

– Sẽ lại có một cơn gió mới mà… – Gió cười.

Mưa bay…và những nụ hôn ướt sũng.

Gió đi…

Hà Nội, cafe Đinh….2 tuần sau đó…

– Cô bé hôm trước gửi con cái này – Bác chủ quán gọi tôi

– Cô ấy nói gì không bác?

– Không, nó gửi rồi đi luôn, thấy vội lắm…thế là bác mất một khách quen rồi…, mà cũng tội nghiệp con bé…

– Khách quen là sao bác? – Tôi ngỡ ngàng.

– Ừ, con bé ở phố cổ, quen quán bác được mấy năm rồi…

Tôi ngẩn ra. Gió…là người Hà Nội…và có khi còn hiểu Hà Nội hơn tôi…

– Con bé bị suy thận nặng lắm! Bố mẹ chia tay, nó sang nước ngoài với bà ngoại và chữa bệnh con ạ! – Bác chủ quán trầm ngâm.

Hà Nội.

Mưa phùn…

Và tôi…chưa biết tên của Gió.

  • Gửi từ Blog Việt Phố Cổ: “Hà Nội trong tôi là những sớm bình minh… Những tiếng rao trong veo tan vào sương trong từng con ngõ nhỏ…Cả những đêm khuya khi mùa trở gió… Tiếng rao vẫn ngập ngừng khắc khoải giữa lạnh băng…

Blog Radio chuyển thể từ hai bài viết gửi từ FaceBook ThanhVan và Blog Việt Phố Cổ

Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn