Blog Radio 112: Chuyện kể đầu năm

Chuyện kể đầu năm

Chuyện kể đầu năm

Bạn thân mến! Thật khó để lựa chọn một chủ đề thích hợp cho ngày đầu năm đặc biệt này. Ý tưởng thực hiện chương trình đến khi chúng tôi xem một bộ phim trong đó một cô gái đến một hiệu sách và tìm mua một cuốn truyện cổ tích. Những tưởng truyện cổ tích chỉ dành cho trẻ nhỏ nhưng rồi cô gái ấy mang câu truyện về đọc và khám phá ra thật nhiều ý nghĩa mà trong nhịp sống hối hả cô đã từng quên mất!

Vâng thưa các bạn, đôi khi đứng trước quầy sách của thiếu nhi, nhìn lại những câu chuyện cổ tích, ngụ ngôn ta lại giật mình và tìm thấy một ý nghĩa của cuộc sống mà ta để rơi đâu đó lâu lắm rồi! Hôm nay Blog Radio sẽ vào vai Người kể chuyện để gửi tới các bạn hai mẩu chuyện gửi từ Blog Người Kể Chuyện! Mời các bạn cùng lắng nghe.

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!

Lời tác giả: “Mình rất mong được gửi tới mọi người hai câu chuyện nhỏ trong một tối thứ 7 ấm áp. Chúc mọi người luôn thấy ấm áp và hạnh phúc trong năm mới…”

Bài học nhỏ từ câu chuyện của mẹ con nhím

Ở một khu rừng nọ có hai mẹ con nhím sống với nhau dưới gốc một cây cổ thụ. Nhím con còn bé lắm nên thấy gì nó cũng tò mò hỏi mẹ, nó hỏi mẹ tại sao lá cây mầu xanh, tại sao trời lại mưa tại sao có mây bay gió thổi… Nhím mẹ âu yếm nhìn con trả lời :

– Vì chúng được sinh ra như thế, khi nào lớn lên con sẽ biết

– Mẹ ơi thế tại sao trên mình mẹ lại có nhiều lông sắc nhọn như thế

Nhím mẹ lại âu yếm xoa đầu con trả lời: “Khi nào lớn lên con sẽ biết” Nhím con chỉ biết mang những câu hỏi vào giấc ngủ với ý nghĩ sáng mai nó sẽ lớn hơn, cho tới một ngày kia nó sẽ thành người lớn và có câu trả lời cho tất cả Thời gian trôi qua, cái ngày mà nó chờ đợi cũng đã đến, đó là ngày đầu tiên nhím mẹ đồng ý cho nó rời khỏi tổ để tự tìm kiếm thức ăn. Nó vui mừng và hồi hộp bò ra khỏi tổ. Quãng đường của nó cứ xa dần xa dần, nhưng lần nào quay lại nó cũng thấy nhím mẹ đang ở phía sau – cặm cụi và lo lắng. Điều đó khiến nó không vui vì nó nghĩ nó lớn rồi nó muốn một mình tìm hiểu thế giới này. Đôi mắt nhím mẹ luôn dỗi theo khiến nó cảm thấy như mẹ nó vẫn coi nó là trẻ con… – Mẹ về đi con muốn đi một mình ! Nó́ giận dỗi xù những cái lông sắc nhọn nói với mẹ – Mẹ muốn còn được bên con, giúp con những gì có thể, con cứ đi cứ làm những gì mình thích nhé chỉ cần con đừng nhìn lại phía sau là được mà – Không! Nhím con lại giận dữ xù những cái lông sắc nhọn – Con muốn đi một mình mẹ về đi Nhím mẹ buồn rầu lặng lẽ quay lưng chậm chạp và khó nhọc bước đi.

Còn lại một mình nhím con tiếp tục hành trình đến với cuộc sống tươi đẹp, rồi nó gặp và có những người bạn mới. Nào là cáo nào là sóc là hươu… dần dần nó chẳng còn nhớ tới mẹ nữa, cuộc sống của nó giờ tràn ngập niềm vui bên những người bạn mất rồi… Cho tới một ngày kia trong lúc vui chơi nó vô tình bị một cái gai sắc nhọn đâm vào chân. Đau đớn vô cùng nhưng nó chẳng thể nào tự lấy cái gai ra được.

– Tớ đau quá các bạn ai lấy nó ra giúp tớ với !

Cáo lại gần nhím định dùng răng cắn cái gai ra

– Ối! Đau quá tớ không thể lại gần bạn hơn đc vì những cái gai trên người bạn

Sóc cũng sốt sắng định dùng đôi tay khéo léo của nó lấy cái gai nhưng rồi cũng đành chịu không thể lại gần nhím vì những cái lông của nó. Hươu dùng đôi sừng của nó cố gắng gạt cái gai ra nhưng chỉ làm nhím đau hơn.

Nhím con đau đớn khóc lóc trong sự buồn rầu và bất lực của lũ bạn thì bất chợt nhím mẹ xuất hiện. Nhím mẹ hoảng hốt chạy tới và chẳng để ý tới những cái lông của nhím con, nó gắng sức lôi cái gai đang làm đau con nó.

Lâu lắm rồi từ ngày chia tay, lúc này nhím con mới gặp lại mẹ, cũng lâu lắm rồi nó mới thấy mẹ nó ở gần nó thế. Nó chợt giật mình nhận ra trên lưng mẹ nó có không ít những cái lông nhỏ – những cái lông nó bắn ra mỗi khi giận dỗi, có rất nhiều cái lớn hơn có lẽ là của anh chị nó, và cả bây giờ khi nó đã trưởng thành, những cái lông sắc nhọn trên người nó lại vẫn cắm thêm lên lưng và làm đau mẹ nó – khi mẹ nó đang cố lấy cái gai ra.

Bất chợt trong đầu nó hiện lên hình ảnh ngày thơ bé nó hỏi mẹ tại sao trên người mẹ nhiều lông nhọn như thế. Bây giờ nó đã biết những cái lông nhọn đó là của những anh chị nó, của nó và dẫu vô tình chúng vẫn luôn làm đau mẹ nó, nhưng không vì vậy mà mẹ nó rời xa, ngay khi nó đau và chẳng có ai giúp được như lúc này đây mẹ nó liền xuất hiện. Nó đã biết mẹ nó vẫn luôn lặng lẽ ở bên nó trong suốt những tháng ngày qua, âm thầm và khó nhọc bước theo nó trên mọi nẻo đường… chợt nó như chẳng còn thấy đau nữa. Một cảm giác êm ái như trong vòng tay mẹ, như những ngày thơ bé được mẹ ôm vào lòng, xoa đầu và kể những câu chuyện ngoài cái gốc cây kia..

Bài học nhỏ từ câu chuyện của Hòn sỏi vỡ

Đỉnh núi cao nơi mây mù ngự trị là nơi những con sông con suối khơi nguồn mang theo dòng nước mát lành và câu chuyện về những cuộc phưu lưu thú vị… Những hòn đá tách ra từ Núi Mẹ rơi vào dòng nước để bắt đầu hành trình đầy thử thách. Ở nơi bắt đầu, những hòn đá to nhỏ tranh nhau chen chúc, háo hức để được bắt đầu cuộc hành trình. Theo dòng nước chúng bắt đầu lăn đi…lúc đầu thật chậm rãi và nhẹ nhàng.

Khi dòng nước ngày một lớn và chảy siết những hòn đá lao đi một nhanh hơn, chúng va vào nhau, làm đau nhau, cản bước nhau, không ít hòn đá vì không chịu nổi mà đã sớm từ bỏ hành trình, lách mình sang hai bờ và chấp nhận một cuộc sống vô vị mặc cho những rong rêu bám vào.

Số còn lại vẫn tiếp tục cuộc hành trình, chúng lại tiếp tục lao đi, làm đau nhau… Có những khi chúng phải vượt qua những ngọn thác cao vút – nơi chúng chẳng thể tự ḷàm chủ được bản thân chỉ biết rơi xuống theo con nước dữ dằn. Qua mỗi lần như thế không ít hòn đá lại chán nản từ bỏ hành trình, nằm lại đó trơ trơ mặc kệ những con nước ngày ngày đâm xuống. Có những hòn đá vô tình bị nước bắn tung lên bờ đành ngậm ngùi nằm lại đó làm bạn với cỏ cây… Thời gian cứ trôi đi, cuộc hành trình cuối cùng cũng kết thúc – khi những con suối con sông chảy tới đồng bằng. Những hòn đá mệt mỏi nhưng cũng rất vui mừng khi nhận ra chúng chẳng còn phải chịu những nỗi đau ngày ngày gây ra cho nhau, chẳng còn phải chịu bị dòng nước cuốn đi và vứt tung mỗi khi nó muốn. Nhưng nỗi vui mừng cũng chẳng được bao lâu khi chúng nhận ra giờ đây chúng trông chẳng khác gì nhau: tất cả đều tròn trịa và nhẵn nhụi. Kết cục cho những ước ao những hi vọng của bọn chúng cuối cùng chỉ là trở thành những hòn sỏi ai cũng có thể dẵm lên và đá văng đi…

Sau một hồi lăn lông lốc bởi cú đá của đứa trẻ, hòn sỏi xanh lăn tọt vào bụi cỏ. Nó ngán ngẩm nhớ lại cuộc đời mình rồi buồn rầu nằm lặng im ở đó. Trời mùa đông lạnh căm nhưng nó cũng chẳng buồn bận tâm, nó chán những con đường phải lăn dưới gót giầy của bao nhiêu con người kia, dù sao ở đây nó được yên thân, nó chợt thấy vui vui với ý nghĩ được kết thúc cuộc đời nhàm chán và vô vọng của mình ở bụi cỏ này. Cỏ dầy lắm có lẽ sẽ chẳng ai tìm thấy nó, nghĩ vậy nó bèn lăn ra ngủ mặc kệ người vẫn run lên vì lạnh

Cạch… cạch… cạch…

Sỏi xanh bỗng giật mình tỉnh dậy, nó thấy đầu đau buốt còn người thì nóng bừng

– Cái gì thế?!

– Cậu tỉnh rồi đấy à?

Đáp lại lời nó là câu hỏi của một hòn sỏi trắng có vẻ mặt thật thờ ơ

– Thằng bé tìm thấy cậu trong bụi cỏ sau khi quăng tớ vào đó, giờ nó đang chơi trò đánh lửa, nó đập cậu vào tớ mong có thể đốt cháy được lũ cỏ khô kia kìa

– Vậy à, thế mà tớ cứ tưởng được yên thân trong đó rồi chứ. Mà cũng tốt, dù sao như thế này cậu và tớ cũng thấy ấm hơn, còn tốt chán so với những lần bị lăn long lóc cậu nhỉ, mà cậu bị vỡ một miếng to rồi kìa, có đau không?

– Rồi thì nó cũng lại vứt tớ và cậu ở đâu đó sau khi nhóm được đống lửa thôi. Cậu cũng vỡ một miếng rồi đấy. Đau một chút cũng có sao đâu, chẳng phải như thế mình có thể nằm lại được nhờ những miếng vỡ này sao, ít ra thì nhờ có nó mình cũng không bị lăn xa nữa đâu cậu ạ… Ôi… tớ nhớ ngày xưa quá… cái hồi mình là những hòn đá sắc cạnh bên Núi Mẹ cậu còn nhớ không…

– Có bao giờ em ném một hòn sỏi vỡ chưa?

– Em chưa

– Nó lăn chậm hơn hòn sỏi tròn và lúc nào cũng nằm lên mặt đất nhờ mảnh bị vỡ

– Ừ, điều đó thì đúng rồi còn gì

– Đôi khi anh nghĩ mình cũng như những hòn sỏi thôi và thật may nếu bàn tay của thằng bé số phận đưa mình gặp nhau, dù là gặp để rồi lại xa nhưng lúc đó chẳng phải mình đã làm ấm cho nhau, và biết đâu đấy mỗi đứa sẽ có một mảnh vỡ – đủ để giúp mình đứng lại vững vàng hơn trên mặt đất này…

Chuyển thể từ Blog của Người kể chuyện

Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn