Blog Radio 110: Tình yêu đã ở rất xa tôi

Tình yêu đã ở rất xa tôi

Tình yêu đã ở rất xa tôi

Những ngày cuối năm nhịp sống quanh ta trở nên bận rộn, vội vã hơn với những kế hoạch cần hoàn thành, với những dự định chưa trở thành hiện thực. Nhưng chính những ngày cuối năm thời gian vùn vụt trôi đi, có đôi lúc ta muốn lắng lại một chút, muốn tìm một góc nhỏ cho riêng mình để suy nghĩ và chiêm nghiệm về cuộc sống!

Câu chuyện Blog Radio 110 sẽ đưa các bạn rời xa khỏi cuộc sống bề bộn lo toan, cùng đến một góc nhỏ của Hội An, trước biển rộng và lắng nghe tâm tình của 2 cô gái trẻ về tình yêu, cuộc sống.

Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!


Tặng bà già, xìtrum và những tình yêu khác.
Hôn!Ngày anh lên máy bay sang nước Pháp xa xôi cũng là ngày tôi xách balô leo lên những chuyến xe bụi bặm. Một mình, lưng đeo balô nặng trĩu, không nước mắt và những lời đưa tiễn. Còn lại gì phía sau tôi? Một ký ức tuổi xuân buồn vui mờ ảo mà đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn không hiểu sức mạnh nào đã gượng tôi đi qua những tháng ngày yêu thương vô vọng ấy. Anh đi tìm quên. Tôi, tôi đi về với biển. Một mình. Không nước mắt và những lời đưa tiễn.

Tôi đã ước rằng mình sẽ hóa thành một cái gì đó ảo mờ hoặc vô hình trong cõi đời này, ngay khi tôi nói với anh, dứt khóat:

“Mình kết thúc thôi!”

Anh im lặng. Vẫn im lặng như cách mà anh thường làm trong suốt 5 năm trời yêu thương cãi vã hờn giận. Tôi không hiểu thứ tình yêu anh dành cho tôi. Có thể tôi hoang quá, còn anh thì luôn tĩnh. Anh không biết cách giữ tôi lại, hoặc anh tin tưởng rằng dù gió có dạt tôi đến phương trời nào, tôi cũng sẽ trở về căn phòng nhỏ có giàn hoa tím anh tự tay trồng, ngồi lặng lẽ bên cuốn sách dày và chờ tin nhắn của anh. Tình yêu bình thản ấy đã đẩy tôi đi xa thật xa, mà đến khi ngoái đầu nhìn lại vẫn thấy anh cặm cụi thiết kế những cây cầu bắc qua sông. Tôi đã từng thử ngồi lỳ hàng giờ ngắm những bản thiết kế ấy. Những cây cầu vượt, những mái vòm, những đường cong… níu gần lở bồi của dòng sông ở một nơi nào đó. Trời ơi, còn tình yêu của tôi? Sao không có cây cầu nào nối nhịp? Sao không có cây cầu nào nối nhịp? Sao không có cây cầu nào nối nhịp?

Hội An đón tôi với bầu trời màu chì sũng nước. Vậy mà trong suốt quãng thời gian tôi ở đây trời không đổ mưa lấy một lần. Tôi thường ngồi bó gối trên thành bờ hồ bán nguyệt, vào những buổi sáng, với một tô đá bào lạnh tê, khuất sau vẻ cổ kính nhân tạo của khách sạn tôi ở trọ. Người ta trồng hoa sen trong hồ, nem nép ven thành là những thân lau lách hay cỏ gì tôi không rõ tên. Nếu ai đó hỏi tôi vui hay buồn vào những lúc như vậy, tôi sẽ trả lời là không biết. Tôi không biết mình vui hay buồn, nhưng tôi chắc chắn là mình muốn ngồi đây, nhìn lại tình yêu đã qua và gắng nắm bắt nỗi đau hiện hữu. Người ta vẫn nghĩ rằng đau đớn là một trạng thái thiên về hoặc linh hồn, hoặc xác thịt, hoặc cả hai – khi nỗi đau trong tim vỡ òa tức tưởi. Nhưng tôi hiểu rằng nỗi đau khủng khiếp nhất là khi mình biết nó ở đây, ngay đây, mà mọi giác quan đã tê cứng lại. Tôi không còn cảm giác được nỗi đau của chính mình. Tôi không phân biệt được ranh giới giữa tâm hồn và xác thịt. Đau đớn như dòng chảy tuần hoàn làm đông cứng các mạch máu. Ước gì tôi biết nỗi đau đang chạm đến phần nào của cơ thể mình, của hồn trí mình để dứt cắn nó ra từng mảng miếng! Nhưng tôi không biết, cũng không có cách nào để biết. Thế nên tôi cứ thế này, lặng ngồi dưới bầu trời Hội An sũng nước mà khát một cơn mưa ập òa…

Marưkô “bảo” rằng cô muốn cùng tôi đi ra biển. Tôi hiểu điều đó khi nhìn vào mắt cô. Marưkô không nói được. Một cô gái Nhật không nói được đã lang thang khắp chốn cùng nơi và cuối cùng chọn Hội An làm điểm dừng chân. Cô yêu mảnh đất này – những ngôi nhà cổ, những con đường bé nhỏ, những ngọn gió buồn bã và dòng sông im lìm. Cô còn yêu biển. Như tôi. Không cần bất cứ lý do nào cho tình yêu ấy.

– Nguyên này, hồi mình 6 tuổi, cha cõng mình ra biển. Mình được thắt bím và mặc váy màu xanh dương. Đó là lần đầu tiên. Mình và biển hòa làm một.

– Biển Hokkaiđô?

– Ừ, biển Hokkaiđô, lạnh hơn ở đây nhiều. Biển của quê hương Nguyên rất ấm và luôn ngân nga. Biển hát.

– Lâu lắm rồi mình không nghe biển hát…

– Nào, đưa tay đây cho mình. Nguyên, nhắm mắt lại, lắng nghe đi!


Chúng tôi trò chuyện trong thinh lặng. Không một từ nào đươc phát ra. Nhìn vào mắt nhau, ôm lấy bờ vai bé bỏng của nhau và sưởi ấm tay nhau. Biển Hội An sóng rất nhẹ. Marưkô tóc ngắn cũn, đen và mềm thi thoảng quay lại mỉm cười với tôi. Hai người con gái xa lạ, hai nơi chốn sinh ra cùng tựa vai vào nhau nhìn ra phía biển. Ngoài xa thật xa kia có gì? Ngoài biển có gì? Chỉ có biển mà thôi…
– Marưkô, nói cho mình biết cậu nhìn thấy gì trong biển?

– Mình nhìn thấy cha mình. Ông là một ngư dân. Ông dạy mình nhảy sóng và cách thỏa hiệp với những cơn bão. Ông không biết rằng những cơn bão biển cũng phản trắc vô cùng. Chúng lật úp ông vào một ngày đông. Mình 10 tuổi Nguyên ạ. Và từ đó cha luôn đứng trên những ngọn sóng, mỉm cười với mình từ bất kỳ bãi biển nào mình đi qua, hoặc dừng lại.

– Đột nhiên mình thấy sợ quá, Marưkô, cậu ôm lấy mình đi. Làm ơn, giữ chặt lấy mình!

Marưkô quay người ôm lấy bờ vai run rẩy của tôi. Tôi thu người lại, dụi đầu vào ngực cô như một đứa trẻ. Tôi muốn khóc quá. Tôi muốn mình vỡ òa ra từng mảnh, hoặc nhẹ bẫng như chiếc lá mềm mùa thu phiêu du trong thinh không. Tôi vừa muốn tôi quên tôi đi, vừa ước ao có ai đó giữ mình lại. Biển kia có gì? Tình yêu tôi có gì? Ai nói cho tôi biết với không?

Có một lần hiếm hoi anh cùng tôi về biển. Anh không thích biển. Anh bảo không gian trời nước mênh mông làm anh rợn ngợp, thấy bất an và nhỏ bé. Tôi chân trần tìm lượm những vỏ ốc đầy màu sắc, ôm một vốc đầy thả vào đôi bàn tay khum khum của anh rồi khoái chí cười thích thú…

Marưkô, hôm ấy mình vui biết bao nhiêu. Những ngọn gió hiền cứ mơn man, mơn man… Chỉ có hai đứa mình trên bãi biển dài. Mình chạy nhanh thật nhanh, gió lùa tóc rối. Mình thấy niềm vui bung nở trong lòng. Thế mà anh chỉ lững thững theo sau.

– Nào Nguyên, theo mình đến chỗ này. Cậu thấy vệt mờ mờ xa đằng kia không? Hướng này này…

Chúng tôi nắm tay nhau bước đi trong màu đêm sắp buông của Hội An. Biển chiều gió cứa rát mặt. Thủy triều lên nhanh, cuộn vào chân những đợt sóng và cát ẩm ướt. Marưkô đưa tôi đi một quãng thinh lặng dài. Vệt mờ mờ xa đã viền nét là một làng chài nhỏ. Làng nằm nghiêng theo thân biển. Những ngôi nhà lô xô lỡ cỡ, mái lợp lá buồn bã lặng in trên nền trời sẫm tối. Dọc dài trước làng là một dãy thuyền thúng được úp lại, lưới nhỏ to các loại giăng mắc bay lật phật trước gió.– Ở đây có gì, Marưkô?

– Tình yêu của mình, Nguyên ạ. Ở đây có tình yêu của mình.

Marưkô mỉm cười ra vẻ ngượng nghịu. Tôi đi theo cô vào sâu trong làng. Một ngôi nhà nhỏ chộn rộn màu sắc hiện ra. Cửa sổ là miếng gỗ mỏng được sơn màu xanh lá, cửa chính trắng hồng nham nhở và ọp ẹp. Tôi đồ rằng chủ nhân của nó đã xin ở đâu đó về mỗi lần một ít gỗ và dựng nó lên không phải bằng đôi tay thợ mộc. Gió trong nhà khẽ khàng và lịch thiệp. Tôi ngồi xuống chiếc phản kê nép vào một bên góc tường, thấy mùi hương của Marưkô rất rõ trên đôi gối. Tôi ngạc nhiên quá đỗi. Ngôi nhà này và Marưkô bây giờ tôi mới biết.

– Marưkô?

– Người đàn ông của mình, người nắm giữ trái tim mình, là quê hương mình… Ở đây, Nguyên, giờ này anh ấy đang lênh đênh trên biển. Chuyến đi dài quá.

Marưkô và một người đàn ông tôi chưa quen rạng rỡ cười với tôi từ tấm hình đặt trên cửa sổ. Người đàn ông có đôi lông mày rậm và miệng cười chất phác, đàn ông Việt Nam – tôi chắc thế. Anh cõng Marưkô trên vai, sau lưng là biển, là biển, là biển. Tôi nghĩ ngày hai người chụp tấm ảnh này hẳn gió rất nhiều. Biển không xanh như những ngày đẹp trời. Hơi xám. Nhưng nụ cười thì sáng rỡ vô cùng. Hương vị yêu thương tràn ngập. Đôi tách trà gốm nâu. Đôi gối xanh hoa thêu li ti. Đôi khăn mặt phơi trên dây… Marưkô nhóm lửa lên bừng bừng ở góc nhà. Ấm áp luồn khẽ khàng đến từng ngóc ngách. Nó chạm vào tôi nữa. Tôi sợ quá. Nước mắt đã tràn mi một cách vô thức. Tôi sợ cái cảm giác ấm áp và an bình này, vì tôi biết, mai kia, khi rời đây, tôi sẽ phải lại bắt đầu làm quen với cảm giác gập ghềnh trên những chuyến xe. Tôi không được để mình chìm vào thứ ấm áp này, yêu thương này, an ổn này, để rồi sau khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi, tôi đau đớn nhận ra mình chỉ có một mình. Tôi là một con số lẻ. Tôi là một cô gái bé nhỏ lọt thỏm và hoang mang giữa những chuyến xe giăng mắc mênh mông. Tình yêu đã ở rất xa tôi, ở rất xa, rất xa…

– Marưkô, để mình đi, xin cậu. – Tôi gào lên tức tưởi.

Marưkô chậm rãi bước đến bên tôi. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nhòa lệ và khờ dại. Chúng tôi ôm lấy nhau một lúc lâu để tôi bình tâm lại. Marưkô có mùi cúc dại. Tôi áp chặt môi lên tóc cô, bờ vai cô, đôi tai nhỏ xinh của cô, hít trọn mùi hương của đất và sương, và gió. Ngoài kia biển vỗ rì rào. Biển rộng lượng và cảm thông với tôi vô cùng. Marưkô cũng vậy. Hai người con gái bé nhỏ ôm chặt lấy nhau trong ngôi nhà ấm, giữa biển, trời và mông mênh gió. Biển thăm thẳm quá. Tôi đi hoài đi mãi, tìm hoài tìm mãi. Đến bao giờ tôi thấu biển?

Chúng tôi nằm bên nhau suốt đêm hôm đó. Tôi gác đầu lên tay Marưkô, để cô ôm lấy mái tóc xơ buồn của tôi mà ngủ ngon lành. Dù nhắm mắt, ý thức lờ mờ của một người sắp rời ra trong giấc ngủ mệt nhoài vẫn cho tôi biết được nụ hôn thơm mùi cúc dại của Marưkô trên trán mình. Marưkô không kể với tôi về quá khứ, tình yêu và nỗi buồn. Vì sao cô rời quê hương để định cư ở một đất nước xa xôi? Vì sao cô tìm được tình yêu của mình? Tôi không biết, cũng không cần biết. Tình yêu không phải là tình yêu mà chỉ là cách ta cảm nhận nó. Tôi đi một chuyến dài để đến Hội An. Tôi gặp một người con gái đẹp đến từ đất nước khác. Tôi đã chạm biển, nhưng tôi chưa hiểu, chưa biết, chưa tìm thấy. Thế nên tôi còn đi nữa, đi mãi, tôi nghĩ mình sẽ còn đi đến khi nào người cong lại trên những chuyến xe xóc nảy. Rốt cuộc thì hạnh phúc luôn ở phía trước kia.Sáng hôm sau, tôi đi sớm. Marưkô còn ngủ. Viền môi giãn ra thơ trẻ. Marưkô yêu thương của tớ, cậu thấy gì trong giấc mơ? Còn mình, có lẽ, rất lâu sau này, trên những chuyến xe bất định và dài, mình sẽ mơ rất nhiều về cậu. Và Hội An…

Share on FacebookShare on Google+Tweet about this on TwitterShare on LinkedIn